Lưu trữ Blog

3 tháng 3, 2008

NHỚ

Huỳnh Mai

Có phải trong cơn mơ
Vẫn không nguôi nỗi nhớ?
Nên biển giống như em
Cứ ầm ào sóng vỗ.
Nên bờ cát mênh mông
Càng uống càng thấy khát
Nên biển cả muôn đời
Vẫn không thôi dào dạt

Anh có là cơn gió
Phiêu du tận cuối trời
Đến hôm nào mỏi mệt
Bến bờ em ghé chơi.
Anh có là tia nắng
Đến bên em mỗi ngày
Em hiền ngoan như biển
Uống vào lòng cơn say.

2001

BIỂN

Nguyễn Thị Hồng Ngát

Biển cồn cào suốt đêm
Từng đợt sóng cứ chồm lên, lùi xuống
Biển yêu đất điên cuồng nhưng rộng lượng
Muốn xô bờ nhưng lại sợ bờ đau
Biển cuốn vào lòng tất cả những lo âu
Chỉ có thế biển già đi vì bao năm trăn trở
Dành cho đất những êm đềm sóng vỗ
Chắt lọc tình yêu thành vị muối đậm đà
Biển như người thiết tha
Yêu đất suốt đời sôi động
Ai hiểu được tình biển rộng
Ai đo được lòng biển sâu ?
Lo nghĩ bao năm biển sóng bạc đầu
Niềm vui đến biếc cười xanh trở lại
Biển như người vô tâm
Giận rồi thương ngay đấy
Có bao giờ biển giận lâu đâu
Chiu chắt bao năm cho đất rất nhiều
Đất không hiểu cứ ngày càng lấn mãi
Biển cồn cào suốt đêm
Biển chính là em đấy
Yêu anh nhiều biết mấy
Anh vô tình như đất ấy thôi !

BIỂN ĐÊM

Nguyễn Thị Hồng Ngát

Biển mệt nhoài vì suốt ngày ầm ĩ
Nên đã nằm ngủ yên
Rặng phi lao gọi gió trăm miền
Giờ cũng mệt đứng im, thiu ngủ

Chỉ có cát còn thèm lời tình tự
Thèm sự vố về của sóng đến miên man...
Em cô đơn trước biển ngàn lần
Khi thiếu vắng anh của em ở cạnh

Và ánh trăng trên biển vàng sóng sánh
Muôn năm một mình thắp sáng một tình yêu
Ngực biển phập phồng trong đêm đằm sâu
Sức cường tráng hiện lên từng tầng nước

Em thèm có anh ở bên mà chẳng được
Nên cũng một mình đốt cháy trái tim em
Biển tuyệt vời lộng gió giữa trời đêm
Thuyền áp mái tựa đầu tin cậy ngủ

Thức cùng em có triệu vì tinh tú
Và mênh mông biển rộng đến khôn cùng
Nơi xa vời anh có biết không
Em gọi tên anh thì thầm cùng tiếng sóng
Nếu nơi ấy thấy lòng mình xao động
Là tình em vang vọng ngóng anh về...

BIỂN VÀ EM

Xuân Quỳnh

Rì rào tiếng sóng vỗ nghe em
Gió hiu hiu thổi thật êm đềm
Xa xa chim bay từng đàn nhỏ
Ai ngồi ai nhớ dáng hình em...

Hoàng hôn vừa xuống trên biển vắng
Cá luôn đuổi nhau nhẹ tung tăng
Sao lòng tôi thoảng nghe nặng trĩu
Nhớ đôi mắt "Người", đẹp tựa trăng

Nhớ một buổi chiều trên biển này
Gió đưa hạt cát nhẹ nhẹ bay
Vờn trên má em, hay hay đó...
Em đùa với sóng thật vui say...

NÚI, BIỂN, EM VÀ ANH

Phan Thị Thanh Nhàn

Ở một nơi núi thò chân xuống biển
Khoảng trống nhỏ nhoi là bãi cát ta ngồi
Em yêu núi còn anh thì thích biển
Tự bao giờ núi và biển sinh đôi

Núi lấn biển cứ nhoài người ra mãi
Biển xô vào nên sóng vỗ âm vang
Em yêu núi nên ngồi ngăn sóng lại
Anh dang tay sợ núi lấn ra dần

Ta đâu biết núi một đời yêu biển
Gió đại ngàn tâm sự mấy nghìn năm
Biển thầm lặng nằm tương tư dáng núi
Nỗi u hoài thành sóng vỗ mênh mang

Bãi cát ta ngồi nhỏ nhoi như vạt áo
Là đại dương của biển đấy em ơi
Là lưng thấp đèo cao núi không leo nổi
Biển kế bên mà chẳng thể ôm vào

Cái khoảng cách giữa hai ta cũng vậy
Một găng tay dù vời vợi muôn trùng
Em xích lại hay chờ anh xích lại
Biển xô vào sao núi cứ phân vân?

Nếu lỡ hẹn, biển vẫn nằm nguyên đấy
Sóng ra khơi rồi sóng lại quay về
Núi giận dỗi, núi chẳng đi đâu được
Trói buộc rồi tình ái với nhiêu khê

Anh yêu biển nhưng anh không là biển
Khi xa nhau dẫu biết lối quay tìm
Em yêu núi và em không là núi
Bước chân nào dừng lại với thời gian!

Cho nên núi dẫu thò chân xuống biển
Vẫn chừa ra một khoảng trống ta ngồi
Em yêu núi còn anh thì thích biển
Vẫn để dành một nỗi nhớ chia đôi

Người theo dõi