Lưu trữ Blog

9 tháng 3, 2008

BIỂN



Hoàng Kim

Tôi yêu biển tự khi nào chẳng rõ
Bởi lớn lên đã có biển quanh rồi
Gió biển thổi nồng nàn hương biển gọi
Để xa rồi thương nhớ chẳng hề nguôi

Nơi quê mẹ mặt trời lên từ biển
Mỗi sớm mai gió biển nhẹ lay màn
Ráng biển đỏ hồng lên như chuỗi ngọc
Nghiêng bóng dừa soi biếc những dòng sông

Qua đất lạ ngóng xa vời Tổ Quốc
Lại dịu hiền gặp biển ở kề bên
Khi mỗi tối điện bừng bờ biển sáng
Bỗng nhớ nhà những lúc mặt trăng lên

Theo ngọn sóng trông mù xa tít tắp
Nơi mặt trời sà xuống biển mênh mông
Ở nơi đó là bến bờ Tổ Quốc
Sóng yêu thương vỗ mãi đến vô cùng …

KHI EM VỀ VỚI BIỂN

Huỳnh Mai

Khi em về với biển
Gió hát lao xao, lồng lộng bến bờ
Biển vẫn xanh như biển đã là thơ
Biển tha thiết như muôn đời vẫn thế

Biển chẳng vắng và sóng không ngừng vỗ
Giữa đông người em vẫn thấy cô đơn.
Biển dạt dào, sóng ghé môi hôn
Nghe mằn mặn nhưng dường như xa lạ

Biển ôm em vào lòng ru khúc ầm ào
Tình yêu biển cả
Nhưng chẳng phải vòng tay em đã chờ mong
Khúc tình ca gió hát quá mênh mông
Em chỉ dám nhận về dấu lặng

Biển vẫn đông người, nhưng dường như biển vắng
Bởi người dưng sánh bước chẳng là anh.

Nha Trang 04/07

BIỂN VẮNG

Hoàng Long

Biển thét gào trong con sóng dữ
Gió tỉ tê buồn mây trôi đi
Con cua nhỏ đi tìm chổ trú
Lá vàng rơi lác đác cành khô

Vi vu gió lạnh nhìn cảnh vắng
Trăng vàng vằng vặc thức cùng đêm
Miên man nổi nhớ lòng heo hút
Xa xăm dõi mắt ngẩn ngơ buồn

Níu thời gian trôi đi vội vã
Hoài trong mộng một tình bạn xa dần ...
Không gian một cảnh vắng
Đêm trắng buồn nhớ thương ...
Cảnh sắc trời thêu màu ly biệt
Gãy nhịp tiếng khúc ca tự tình ...

Bình minh đến hồi hừng sáng
Lấp đầy một khoảng không gian

(HoangLong’s Blog)

TRƯỚC BIỂN

Vũ Quần Phương

Biêt nói gì trước biển em ơi
Trước cái xa xanh thanh khiết không lời
Cái hào hiệp ngang tàng của gió
Cái kiên định của nghìn đời sóng vỗ
Cái nghiêm trang của đá đứng chen trời
Cái giản đơn sâu sắc như đời

Chân trời kia biển mãi gọi người đi
Bao khát vọng nưả chừng tan giưã sóng
Vầng trán mặn giọt mô hôi cay đắng
Bao kiếp vùi trong đáy lạnh mù tăm
Nhưng muôn đời vẫn nhử cánh buồm căng
Bay trên biển như bồ câu trên đất
Biển dư sức và người không biêt mệt
Mũi thuyền lao mặt sóng lại cày bừa
Những chân trời ta vẫn mãi tìm đi
Em ơi em biển sải rộng nhường kia
Ai biêt được tự nơi nào biển mặn
Ôi hạt muôi mang cho đời vị đậm
Tự bao giờ biển đã biết thương ta

Anh lặng tìm trên bãi cát như mơ
Trưa cô độc mặt trời lên chót đỉnh
Chỉ còn anh với ngàn trùng sóng đánh
Với nghìn trùng sải lắng thương em
Chiều nay thơ khi nước thủy triều lên
Biển lại xóa dấu chân anh trên cát
Đời thay đổi những vui buồn sẽ khác
Vui buồn nào chẳng đậm lẽ thương nhau

BIỂN

Puskin (Nga)

Tôi chưa ra biển bao giờ
Ngỡ biển xanh, xanh màu im lặng
Tôi chưa yêu bao giờ
Ngỡ tình yêu là ảo mộng

Ngày nay tôi đã ra biển rồi
Biển nhiều sóng to, gió lớn
Ngày nay tôi đã yêu rồi
Tình yêu nhiều khổ đau - cay đắng

Không gió lớn, sóng to không là biển
Chẳng nhiều cay đắng, chắng là yêu...

NÓI VỚI EM

Hoàng Kim

Vụng về, bối rối trước mặt em
Muốn nói đôi điều bỗng hóa quên
Chớ thấy biển im chê biển cạn
E rằng đáy biển khó tìm kim

BIỂN NHỚ

Kimmd

Em thường đến với biển như chiều nay
Biển ngàn đời vụng về chân thật
Bờ rộng thế mà vẫn là quá chật
Biển vô tư xô sóng vỗ đêm ngày

Em sẽ không thao thức nữa đêm nay
Nói với biển lời tình thuơng nhớ
Lời em nói rõ ràng không dang dở
Và chân thành như cát biển dưới chân em

Em đã qua bao năm tháng đợi tìm
Miền đất hứa xa xôi để trở về với biển
Làn da rám ánh lên màu nâu tím
Tình yêu muộn màng như nắng biển hoàng hôn

Em sẽ không thao thức nữa đêm đêm
Yêu tha thiết những tâm hồn yêu biển
Cũng giống em, muốn hoà vào vô tận
Viết vần thơ lên cát trắng bao la...

GỬI HỒN CHO BIỂN

Thanh Bình

Kính dâng hương hồn của cô gái viết lá thư
tuyệt mệnh mà tôi nhặt trên biển


Tôi người lữ khách qua đây
Thấy trời biển đẹp ngất ngây tâm hồn
Trời xa mây trắng dập dồn
Sương mù che phủ hoàng hôn ban chiều
Bàn chân bước nhẹ phiêu diêu
Trên bờ cát trắng dập diều ánh dương
Bỗng đâu một đoá hồng nhung
Từ xa trôi dạt muôn trùng sóng khơi
Đoá hồng xinh lắm ai ơi
Tôi liền nhặt lấy từ nơi biển trào
Lòng thầm hoa đẹp mà sao
Ai đem vứt bỏ cho nao lòng người?

Cầm hoa tôi ngắm một hồi
Bỗng đâu một lá thư nào rơi ra
Trong thư nét mực đã nhoà
Nhưng còn đọc được dăm vài ba câu
Lời thư được viết như sau:

"Tôi xin gửi hồn tôi cho biển
Cho dã tràng, cho cát trắng, hồn tôi
Tôi xin gửi hồn tôi vào sóng nước
Để mỗi chiều cùng sóng nước tôi ca

Tôi xin gửi đoá hoa hồng tươi thắm
Mà máu tim tôi nhuộm đỏ chiều qua
Tôi xin gửi niềm tin và hy vọng
Vào đại dương sâu thẳm bao la.

Xin vĩnh biệt cuộc đời bao cay đắng
Xin vĩnh biệt con phố nhỏ thân yêu
Xin vĩnh biệt một mối tình tuyệt vọng
Xin vĩnh biệt những hơi thở tốt lành.

Hai mươi mốt năm lòng chẳng chút bình yên
Nay tôi xin gửi hồn tôi cho biển".

TRƯỚC BIỂN

Thanh Trắc Nguyễn Văn

Khi con về thăm lại mái nhà xưa
Thấy bóng mẹ dật dờ nơi bãi biển
Tuổi bé thơ đợi cánh buồm cha màu tím
Con vẫn dắt mẹ tìm dõi mắt xa xôi …

Con đã về . Đừng khóc nữa mẹ ơi!
Nước mắt mẹ làm lòng con mặn đắng
Biển rủ sóng,tóc mẹ giờ bạc trắng
Mái tranh nghèo lay lắt khói chiều lên.

Con ăn học nhiều nên lú lẫn thành quên
Không nhớ nổi một nỗi buồn của mẹ
Cặp đầy ắp những công trình bản vẽ
Chỗ mẹ nằm vẫn nắng giọt mưa sa .

Bao năm trời bay nhảy tận miền xa
Mê bia bọt con bỏ trôi vị nồng của biển
Lời thương mẹ cũng nhạt nhòa tan biến
Trong những ánh đèn nhấp nháy đỏ xanh …

Chợt giận mình sao quá đỗi vô tâm
Con quỳ khóc trước muôn trùng sóng vỗ
Cha không còn . Mà mẹ thì không nhớ
Hỏi biển trời dung thứ được con không ?

(Tập thơ Hoa Sứ Trắng – NXB Đà Nẵng 1997)

Người theo dõi