HOCMOINGAY. Trần Đăng Khoa. Nhiều chuyện bọ Lập kể trong “Ký ức vụn”  là chuyện thật. Những “nhân vật” cũng có thật. Có người là bạn bè thân quen một  thuở của Lập. Có người nổi tiếng mà nói tên thì ai cũng biết. Có những người  bình dị ta vẫn gặp hàng ngày. Rồi cả những vị khai quốc công thần. Tất cả đều  bình đẳng dưới ngòi bút của Lập. Hóm hỉnh. Hài hước. Nhiều khi đọc không nhịn  được cười. Nhưng đằng sau tiếng cười, ta có thể ứa nước mắt. Từ thằng bé sứt  môi,  ông cụ Hoi, anh cu Hó, con bé ăn ruồi, đến Đại tướng  lừng danh Võ Nguyên  Giáp. Tất cả đều rất đẹp. Đằng sau những tình tiết tưởng như thật thà, bâng quơ,  là những thân phận, những kiếp người trong cõi đời dâu bể. Ký ức vụn là cuốn sách hay. Lại dễ đọc.  Và đã đọc rồi thì rất khó quên.
 KÝ ỨC VỤN MÀ KHÔNG VỤN
                                                                                     Trần Đăng Khoa
![vh_dangkhoa1[1] Nhà thơ Trần Đăng Khoa thủa bé](http://quechoablog.files.wordpress.com/2009/08/vh_dangkhoa111.jpg?w=400&h=265)  
 
 Nhà thơ Trần Đăng Khoa thuở bé
1- Nhà thơ ơi! Em là một sinh viên Trường Đại học Kinh tế, nhưng lại rất ham đọc sách văn chương từ nhỏ. Hè này, em muốn chọn một số sách để đọc. Nhưng giữa một rừng sách, biết chọn cuốn nào đây? Bạn em mách có cuốn “Ký ức vụn” của nhà văn Nguyễn Quang Lập đang rất “hot”. Nhà thơ có thể giới thiệu đôi lời về cuốn sách này được không? “Ký ức vụn” có đúng là một cuốn sách hay không?. Có nên chọn sách theo dư luận không?
LÊ THU HIỀN
Bimtocdethuong89@yahoo.com
Nguyễn Quang Lập là nhà văn nổi tiếng từ những năm Tám mươi của…thế  kỷ trước với hàng loạt truyện ngắn và tiểu thuyết. Anh còn viết kịch và làm  phim. Ở thể loại nào, anh cũng rất “đắt khách”. Phim “Đời cát” do anh viết kịch  bản, Thanh Vân đạo diễn, từng đoạt giải cao trong Liên hoan phim quốc tế, đã đưa  điện ảnh Việt Nam thoát khỏi vũng ao tù“Ký ức vụn” là cuốn sách mới nhất của  anh. Đấy là một tác phẩm hoàn toàn ngẫu hứng. Hình như trước đó, Nguyễn Quang  Lập không định viết cuốn sách này. Ấy là tôi đoán thế thôi. Thoạt đầu, chắc chỉ  là một trò chơi. Bọ Lập dựng một cái “quán ảo” mà người đời vẫn quen gọi là Blog  để tán gẫu với bạn đọc. Anh không ngờ mọi người đến rất đông. Ngày nào “quán”  cũng chật ních người tứ xứ. Họ mê chủ quán như điếu đổ. Mà mê là phải. Vì ông  chủ rất vui tính, lại có tài kể chuyện. Mỗi ngày một chuyện, mà toàn những  chuyện xảy ra từ cái thời tám hoánh. Đã thế, lại có vẻ như là rất vặt vãnh. Nhớ  đâu kể đấy. Chính ông chủ cũng đã gọi chúng là những “ký ức vụn”. Đây không phải  trò õng ẹo, giả vờ khiêm tốn mà khối anh kịch sĩ đã làm. Làm rất vụng, mà lại cứ  tưởng người đời họ tin. Bọ Lập rất chân thành. Bọ nói thực đấy. Đúng là chuyện  vụn thật. Nhưng mà lạ. Những sự việc vặt vãnh, những câu chuyện phất phơ chẳng  đâu vào đâu, qua giọng kể của Lập lại hấp dẫn, ấn tượng. Có chuyện thành nỗi ám  ảnh. Ký ức vụn mà không hề vụn. Những câu chuyện khơi khơi, tưởng như nói tào  lao cho vui, mà thâm trầm, sâu sắc ra trò. Chuyện thế mà không phải thế. Đây là  chỗ hơn người của bọ Lập. Bạn đọc tung hô rầm trời. Thế là thành một cuốn sách.  Mà lại rất độc đáo. Vì nó chẳng giống bất kỳ một cuốn sách nào trước đó. Khi  hình thành cuốn sách rồi, bọ Lập mới bắt đầu sắp xếp, bày biện, như thể ta trưng  bày một mâm cỗ. Cuốn sách có mấy mảng chính: “Những người bạn khó quên”, “Vui  buồn một thuở”, “Người từng gặp”, “Thương nhớ mười ba” và “Bạn  văn”.
Những năm gần đây, trên thị trường sách  đang dần hình thành một thể loại văn chương. Đó là văn chương Blog. Nếu xét trên  bình diện này, “Ký ức vụn” là cuốn sách đặc sắc nhất. Vì văn Blog nên rất ngắn  gọn. Có truyện dài nhất cũng chỉ vài ba trang. Ngắn có khi mấy trăm chữ. Vậy mà  vẫn thành truyện. Có cái như một truyện ngắn. Dẫn dắt có duyên và kết thúc bất  ngờ. Không lường trước được. Tài. Lập có khả năng điểm huyệt, nhất là khi viết  về các bạn văn, bởi thế, anh chỉ phảy vài nét mà hiện được người, hiện được  cảnh, với giọng văn rất riêng. Đọc nguyên bản trên Blog còn thú vị hơn nhiều,  bởi cái khẩu khí đặc biệt của Lập. Những ngôn ngữ vỉa hè, bặm trợn, thậm chí rất  tục mà đọc lại không thấy tục. Đây là biệt tài của Lập. Không phải ai cũng làm  được và không dễ học được. Tốt nhất các em không nên bắt chước bọ Lập, khi mình  chưa đủ vốn văn hóa và sự từng trải, bắt chước dùng của độc, chữ độc rất dễ bị  “tẩu hỏa nhập ma”.
Nhiều chuyện bọ Lập kể trong “Ký ức vun”  là chuyện thật. Những “nhân vật” cũng có thật. Có người là bạn bè thân quen một  thuở của Lập. Có người nổi tiếng mà nói tên thì ai cũng biết. Có những người  bình dị ta vẫn gặp hàng ngày. Rồi cả những vị khai quốc công thần. Tất cả đều  bình đẳng dưới ngòi bút của Lập. Hóm hỉnh. Hài hước. Nhiều khi đọc không nhịn  được cười. Nhưng đằng sau tiếng cười, ta có thể ứa nước mắt. Từ thằng bé sứt  môi,  ông cụ Hoi, anh cu Hó, con bé ăn ruồi, đến Đại tướng  lừng danh Võ Nguyên  Giáp. Tất cả đều rất đẹp. Đằng sau những tình tiết tưởng như thật thà, bâng quơ,  là những thân phận, những kiếp người trong cõi đời dâu bể.
Ký ức vụn là cuốn sách hay. Lại dễ đọc.  Và đã đọc rồi thì rất khó quên.
( Nguồn: Văn học và Tuổi trẻ)
He he Trần Đăng Khoa khen bọ. Blog Quê choa 
 
 
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét