Lưu trữ Blog

25 tháng 11, 2012

Đọc thơ Tiếng Nghệ nhớ miền Trung



Bồi hồi đọc thơ Tiếng Nghệ
Đằm sâu nỗi nhớ miền Trung
Gió Lào bờ tre thổi rạc
Yêu thương thăm thẳm vô cùng …





Tiếng Nghệ

Nguyễn Bùi Vợi

Cái gầu thì bảo cái đài
Ra sân thì bảo ra ngoài cái cươi
Chộ
tức là thấy mình ơi

Trụng là nhúng đấy đừng cười nghe em

Thích chi thì bảo là sèm
Nghe ai bảo đọi thì mang bát vào

Cá quả lại gọi cá tràu
Vo troốc
là bảo gội đầu đấy em…

Nghe em giọng Bắc êm êm
Bà con hàng xóm đến xem chật nhà
Răng chưa sang nhởi nhà choa
o đã nhốt con ga trong truồng

Em cười bối rối mà thương

Thương em một lại trăm đường thương quê
Gió Lào thổi rạc bờ tre
Chỉ nghe giọng nói đã nghe nhọc nhằn

Chắt từ đã sỏi đất cằn
Nên yêu thương mới sâu đằm đó em

'Tiếng Nghệ' của Nguyễn Bùi Vợi

Nguyễn Quang Tuyên
bình thơ


Từ giọng nói, tiếng nói mà suy tưởng đến một nét thuộc tính cách của người Nghệ là tình thương yêu, chung thủy trong quan hệ giữa người với người. Bài thơ "Tiếng Nghệ" của Nguyễn Bùi Vợi tự cất cánh bay lên một tầm cao thẩm mỹ. 

Trữ tình mà như tự sự. Chuyện một chàng trai xứ Nghệ lập nghiệp ở xứ Bắc và xe duyên, kết tóc với một cô gái ở đàng ngoài. Lần đầu anh đưa vợ về thăm quê và ra mắt bà con, họ hàng. Anh muốn cho vợ khỏi bỡ ngỡ và hòa nhập được nhanh với gia đình, theo anh, trước hết phải hiểu được tiếng địa phương nơi quê anh. Thế là anh cấp tốc trang bị cho vợ một loạt từ địa phương. Anh chỉ chọn những từ mà anh dự đoán là sẽ gặp trong trò chuyện, trong sinh hoạt. Như một đoạn văn từ điển, anh đọc cho vợ nghe, chẳng khác gì học ngoại ngữ.

Kể ra anh ta đón đầu cũng khá. Vừa để vợ hiểu được người ta nói gì, vừa chủ động nói với người khác: “Thích chi thì bảo là sèm/ Nghe ai bảo đọi thì mang bát vào”. Các tiếng anh trang bị cũng đủ các loại âm: âm ai (đài), ươi (cươi), ô (chộ), ung (trụng), em (sèm), oi (đọi), au (tràu), đến cả âm oôc (troốc) cũng có.
Thế nhưng khi gặp một tình huống bất ngờ:
Răng chưa sang nhởi nhà choa
o đã nhốt con ga trong truồng
thì vợ anh đành “bối rối”. Bối rối là phải. Bởi lúc anh bày thì bày từng tiếng một như kiểu tập đặt câu, mỗi câu một tiếng lạ. Nhưng ở đây lại nghe hai câu liên tiếp, mỗi câu có đến những ba tiếng lạ. Chẳng khác gì nghe tiếng nước ngoài. Hơn nữa, sáu tiếng này lại âm khác, không trùng với một âm nào mà anh đã trang bị: Ang (răng), ơi (nhởi), o (bà o), a (ga), uông (truồng).
Có thể dụng ý hay từ vô thức xuất thần, nhưng cứ qua câu chữ mà phân tích thì thật là lý thú. 

Tình huống vừa xảy ra chắc ai cũng cười, ngay vợ anh cũng “cười bối rối”. Từ “bối rối” được đặt cạnh từ “cười” tạo thành cụm từ “cười bối rối” là một sáng tạo. “Bối rối” là lúng túng, mất bình tĩnh, không biết xử trí thế nào. Nhưng ở đây, nó không hàm nghĩa mất bình tĩnh nữa và cười là một cách xử trí vừa thông minh, vừa phúc hậu, dễ thương.
Em cười bối rối mà thương
Thương em một lại trăm đường thương quê
Thấy em bối rối mà anh thêm thương. Nhưng thương em thì một mà thương quê lại trăm nghìn lần. Mạch thơ tự sự bỗng chuyển sang trữ tình sâu lắng. Đang vui, đang cười bỗng chảy nước mắt. Đang nói về thương em, bỗng chuyển sang thương quê. Thương em vì em bối rối khi nghe người quê anh nói mà không hiểu. Nhưng thương quê vì sao quê anh lại được ông trời ban cho tiếng nói ấy. Một thứ tiếng mà “chỉ nghe giọng nói đã nghe nhọc nhằn”. Câu thơ thật hay, cảm nhận đúng và sâu sắc cái giọng nói của quê mình. Giọng nói của vùng đất nhiều núi non sông nước, nhiều đá sỏi đất cằn, nhiều gió Lào mưa bão… Con người ở đây phải gồng mình lên mới sống nổi. Có lần, nhà thơ đã viết về con người xứ Nghệ: “Đã thẳng, thẳng như ruột ngựa/Đã nói là nói oang oang/Ông trời nói sai cũng cãi/ Như rứa là dân xứ Nghệ”.
Từ Gió Lào thổi rạc bờ tre đến Chỉ nghe giọng nói đã nghe nhọc nhằn là một trường liên tưởng đầy hàm nghĩa. Ngôn từ ở đây mang đầy hồn cốt của dân Nghệ: “Thổi rạc” và “Nghe nhọc”. Cứ tiếp xúc với dân lao động ở vùng này thì bắt gặp ngay những từ như rạc người, gầy rạc, nghe nhọc lắm. Rạc là gầy, khô, hốc hác, phờ phạc, xơ xác…
Nhưng ở đời, cái gì cũng có hai mặt của nó. Thiên nhiên khắc nghiệt nên con người phải yêu thương, đùm bọc nhau mới có thể vượt qua được những cơn bão tố:
Chắt từ đã sỏi đất cằn
Nên yêu thương mới sâu đằm đó em
Từ giọng nói, tiếng nói mà suy tưởng đến một nét thuộc tính cách của người Nghệ là tình thương yêu, chung thủy trong quan hệ giữa người với người. Bài thơ tự cất cánh bay lên một tầm cao của thẩm mỹ.

(Nguồn: Văn Nghệ số 15/7/2006)


Đất Mẹ vùng di sản


Hoàng Kim

DẠY VÀ HỌC. Đất Mẹ vùng di sản. Nguồn Son nối Phong Nha. Biển xanh kề núi thẳm. Mừng bạn về Quê choa.

Quảng Bình là vùng di sản địa linh nhân kiệt nơi trung độ gánh hai đầu đất nước, nơi giao thoa và tiếp biến văn hoá lịch sử trên cả hai chiều Bắc Nam và Đông Tây. Đây là vùng danh thắng hang động và vùng rừng nguyên sinh có giá trị du lịch sinh thái rất nổi tiêng như Vườn quốc gia Phong Nha – Kẻ Bàng, khu bảo tồn thiên nhiên Khe Nét, khu bảo tồn thiên nhiên núi Giăng Màn, khu bảo tồn thiên nhiên Khe Ve.  Đây cũng là vùng cảnh quan hấp dẫn của nhiều cụm du lịch đầy tiềm năng như  Đèo Ngang – Sông Roòn – vũng nước sâu Hòn La  – Sông Gianh – đèo Lý Hoà – sông Nhật Lệ – Luỹ Thầy – Sông Dinh, suối nước nóng Bang, Bàu Tró, phá Hạc Hải, Lèn Bảng, Minh Cầm…Quảng Bình cũng  là vùng đất  có nhiều người con lỗi lạc trong lịch sử dân tộc như Võ Nguyên Giáp, Nguyễn Hữu Cảnh, Dương Văn An, Nguyển Hàm Ninh, …  Nay đón bạn về thăm, xin lưu lại một vài hình ảnh
 …
Ảnh
Ảnh
Ảnh
Ảnh
Ảnh
Ảnh
Ảnh
Ảnh
Ảnh
Ảnh
Ảnh
Ảnh
Ảnh
Ảnh
Ảnh
Ảnh
Ảnh
Ảnh
Ảnh
Ảnh
Ảnh
Ảnh
Ảnh
Ảnh
【World Heritage】Phong Nha Cave – Quang Binh / Vietnam

Đất Mẹ vùng di sản

Hoàng Kim những bài viết và liên kết chính
(Bấm vào mỗi hàng để xem ảnh)

Lên chùa Đồng Yên Tử
Đến Kiếp Bạc Côn Sơn
Vào Tràng An Bái Đính 
Về Nghĩa Lĩnh, Đền Hùng


Thăm Trường xưa Hà Bắc
Nhớ Linh Giang quê hương
Động Thiên Đường tuyệt đẹp

Biển Nhật Lệ Quảng Bình

17 tháng 11, 2012

Những đóa hoa tươi cho ngày Nhà Giáo Việt Nam

HỌC MỖI NGÀY. Đóa hoa tươi cho ngày nhà giáo. Hoa hồng là hoa mà mọi người ai cũng đều yêu thích, nó đẹp một cách quý phái cả về hương lẫn sắc. Mình rất mê những nàng hồng với nét đẹp kiêu sa, lộng lẫy. Hôm nay đăng một loạt hoa hồng để dành chào mừng Ngày Nhà giáo Việt Nam 20 tháng 11.
Mọi chúng ta ai cũng đã từng cắp sách đến trường, được thầy cô dạy dỗ những bài học đạo đức đầu đời đã giúp chúng ta nên người như hôm nay, chúng ta không thể nào quên truyền thống tôn sư trọng đạo mà ông cha ta đã dạy từ bao đời nay.  "Không thầy đố mày làm nên..." Thầy cô đã chắp cánh cho những ước mơ bay cao, bay xa, đem đến hành trang kiến thức cho chúng ta bước vào đời và giúp chúng ta thành công trên con đường học vấn. Thế nhưng sau khi ra đời có mấy ai còn nhớ về thầy cô giáo cũ của mình - những người đã  tâm huyết giúp chúng ta thành người hữu ích .
Sắp tới ngày 20 -11 ngày Nhà giáo Việt Nam, ngày lễ tôn vinh công ơn thầy cô và cũng là ngày để chúng ta bày tỏ lòng biết ơn đến những người đã dạy dỗ chúng ta nên người. Chúng ta hãy dành một đóa hoa dâng tặng cho thầy cô trong ngày này bằng những món quà tinh thần như thơ văn hay một chút vật chất ảo thôi cũng đủ ấm lòng các thầy cô rồi chắc có lẽ là không khó lắm hén các bạn. Các bạn hãy chọn cho mình những hoa hồng đẹp nhất để làm quà tặng và đừng quên like cho mình một cái nhé hihihi... Cám ơn các bạn!!!
( Vườn hoa này mình dành tặng cho thầy mình là thầy HUỲNH KHẮC THẢO)
Ảnh: ST
 Nguồn: Mỹ Ngọc (blog trên YuMe)chuyên mục Photo> Khoảng khắc cuộc sống
Bài viết cùng chđ
Trở về trang chính
HỌC MỖI NGÀY
FOODCROPS.VN

Người theo dõi