Lưu trữ Blog
28 tháng 3, 2008
Biển, núi, em và sóng
Đỗ Trung Quân
Xin cảm ơn những con đường ven biển
Cho rất nhiều đôi lứa dẫn nhau đi
Cám ơn sóng nói thay lời dào dạt
Hàng thùy dương nói hộ tiếng thầm thì
Anh như núi đứng suốt đời ngóng biển
Một tình yêu vươn chạm tới đỉnh trời
Em là sóng nhưng xin đừng như sóng
Ðã xô vào xin chớ ngược ra khơi
Anh như núi đứng nghìn năm chung thủy
Không ngẩng đầu dù chạm tới mây bay
Yêu biển vỗ dưới chân mình dào dạt
Dẫu đôi khi vì sóng núi hao gầy...
Cám ơn em dịu dàng đi bên cạnh
Biển ngoài kia xanh quá nói chi nhiều
Núi gần quá - sóng và em gần quá
Anh đủ lời để tỏ một tình yêu.
Biển
Xuân Diệu
Anh không xứng là biển xanh
Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng
Bờ cát dài phẳng lặng
Soi ánh nắng pha lê
Bờ đẹp đẽ cát vàng
Thoai thoải hàng thông đứng
Như lặng lẽ mơ màng
Suốt ngàn năm bên sóng...
Anh xin làm biển biếc
Hôn mãi cát vàng em
Hôn thật khẽ thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi
Đã hôn rồi hôn lại
Cho đến mãi muôn đời
Đến tan cả đất trời
Anh mới thôi dào dạt...
Cũng có khi ào ạt
Như nghiến nát bờ em
Là lúc chiều yêu mến
Ngập bến của ngày đêm.
Anh không xứng là biển xanh
Nhưng cũng xin làm bể biếc
Để hát mãi bên gành
Một tình chung không hết
Để những khi bọt tung trắng xoá
Và gió về bay toả nơi nơi
Như hôn mãi ngàn năm không thoả,
Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi!
24 tháng 3, 2008
Kể cho biển nghe
Kim Liên
Có một lần lỗi hẹn
Biết trách ai bây giờ?
Biển thì bao la thế
Em một mình ngẩn ngơ
Anh thì xa xôi thế
Một mình em một bờ
Em thì thầm với sóng
Sóng không anh thờ ơ...
Giá được làm sóng nhỉ?
Em xô đến bạc đầu
Giá được làm biển nhỉ?
Tha hồ ta tìm nhau
Nhưng là em nhỏ bé
Nhưng là anh đâu đâu
Nên chiều nay với biển
Em ngấm dần nỗi đau...
Có một lần lỗi hẹn
Biết trách ai bây giờ?
Biển thì bao la thế
Em một mình ngẩn ngơ
Anh thì xa xôi thế
Một mình em một bờ
Em thì thầm với sóng
Sóng không anh thờ ơ...
Giá được làm sóng nhỉ?
Em xô đến bạc đầu
Giá được làm biển nhỉ?
Tha hồ ta tìm nhau
Nhưng là em nhỏ bé
Nhưng là anh đâu đâu
Nên chiều nay với biển
Em ngấm dần nỗi đau...
Biển và em
Nguyên Hùng
Anh lớn lên trên sóng
Nên say hoài biển xanh
Biển đưa ngàn chiếc võng
Ru bồng bềnh hồn anh.
Em chỉ là giọt nhỏ
Giữa dòng đời, lặng trôi
Mà trước em, anh ngỡ
Trước muôn trùng biển khơi.
1985.
MẤY DÒNG TẢN MẠN VỀ BIỂN
Nguyên Hùng
1.
(Tặng Thanh Ngọc)
Không gió thổi, biển làm gì có sóng
Không có em, anh đơn lẻ trên đời
Vành trăng kia dẫu vàng rực giữa trời
Sóng lúc trắng, lúc thẫm xanh màu ngọc.
20.7.06
2.
(Tặng tác giả “Khao khát”)
Anh đã viết cả ngàn lần về biển
Về tình yêu không có bến bờ
Vẫn khát khao như chưa từng được nếm
Vị mặn mòi của biển cả - nàng thơ.
Anh đã viết cả ngàn lần về biển
Vẫn đắm say trước mây nước ngàn trùng
Những câu thơ chất đầy trải nghiệm
Vẫn nổi sóng dạt dào trước bão giông…
24.7.06
3.
(Tặng tác giả “Khao khát”)
Biển ngủ rồi
Nhưng ta vẫn thức
Chờ trăng lên từ biển - phía chân trời.
Dẫu đêm nay trăng đã khuyết nhiều rồi
Không tròn sáng, không còn thơ mộng mấy
Thì vẫn hơn cả ngàn sao đang nhấp nháy
Gọi mời ta bằng ánh mắt đưa tình...
Biển ngủ rồi, ta chưa hết chòng chành
Con sóng giữa lòng ta vẫn dâng trào lên mãi
Thuyền buông neo, người nằm im trên bãi
Một cánh buồm chở gió lại ra khơi...
27.06.06
Anh lớn lên trên sóng
Nên say hoài biển xanh
Biển đưa ngàn chiếc võng
Ru bồng bềnh hồn anh.
Em chỉ là giọt nhỏ
Giữa dòng đời, lặng trôi
Mà trước em, anh ngỡ
Trước muôn trùng biển khơi.
1985.
MẤY DÒNG TẢN MẠN VỀ BIỂN
Nguyên Hùng
1.
(Tặng Thanh Ngọc)
Không gió thổi, biển làm gì có sóng
Không có em, anh đơn lẻ trên đời
Vành trăng kia dẫu vàng rực giữa trời
Sóng lúc trắng, lúc thẫm xanh màu ngọc.
20.7.06
2.
(Tặng tác giả “Khao khát”)
Anh đã viết cả ngàn lần về biển
Về tình yêu không có bến bờ
Vẫn khát khao như chưa từng được nếm
Vị mặn mòi của biển cả - nàng thơ.
Anh đã viết cả ngàn lần về biển
Vẫn đắm say trước mây nước ngàn trùng
Những câu thơ chất đầy trải nghiệm
Vẫn nổi sóng dạt dào trước bão giông…
24.7.06
3.
(Tặng tác giả “Khao khát”)
Biển ngủ rồi
Nhưng ta vẫn thức
Chờ trăng lên từ biển - phía chân trời.
Dẫu đêm nay trăng đã khuyết nhiều rồi
Không tròn sáng, không còn thơ mộng mấy
Thì vẫn hơn cả ngàn sao đang nhấp nháy
Gọi mời ta bằng ánh mắt đưa tình...
Biển ngủ rồi, ta chưa hết chòng chành
Con sóng giữa lòng ta vẫn dâng trào lên mãi
Thuyền buông neo, người nằm im trên bãi
Một cánh buồm chở gió lại ra khơi...
27.06.06
Biển trong ta
Đoàn Thị Lam Luyến
Bao nhiêu nước biển mặn rồi
Lẽ gì nước mắt trong đời mặn hơn?
Lòng người - cái biển tí hon
Mà nghìn năm nữa vẫn còn sâu xa!
Có bờ để đánh thuyền ra
Không bờ, để tự bao la sóng dào...
Trong ta bờ bến thế nào
Mà con tim cứ thiết trao một người.
Mà bao nhiêu kiếp luân hồi
Mà thổn thức đến muôn đời vì nhau?
Mà sung sướng mà khổ đau
Mà từng nhuộm trắng mái đầu đương xanh!
Mà lên thác mà xuống ghềnh
Mà rồi từng mảnh lênh đênh giữa đời...
Biển ngoài kia đã lặng rồi
Biển trong ta vẫn chưa nguôi dạt dào.
Bao nhiêu nước biển mặn rồi
Lẽ gì nước mắt trong đời mặn hơn?
Lòng người - cái biển tí hon
Mà nghìn năm nữa vẫn còn sâu xa!
Có bờ để đánh thuyền ra
Không bờ, để tự bao la sóng dào...
Trong ta bờ bến thế nào
Mà con tim cứ thiết trao một người.
Mà bao nhiêu kiếp luân hồi
Mà thổn thức đến muôn đời vì nhau?
Mà sung sướng mà khổ đau
Mà từng nhuộm trắng mái đầu đương xanh!
Mà lên thác mà xuống ghềnh
Mà rồi từng mảnh lênh đênh giữa đời...
Biển ngoài kia đã lặng rồi
Biển trong ta vẫn chưa nguôi dạt dào.
Vũng Tàu
Hoàng Đình Quang
Tặng một người
Nếu cuộc đời này không có chỗ để hôn nhau
Trong giấc mơ hãy đưa em về Bãi Trước
Nếu những gì ngoài đời ta thua cuộc
Hãy hùa theo những đợt sóng dập vô hồi
Không thể đo bằng những hò hẹn buông trôi
Khi bọt biển cũng có mùa hoa trái
Em đã khóc cho một cành rau đắng dại
Giữa chung chiêng mặn ngọt thủy triều.
Từng biết tháng ngày thử thách tình yêu
Không thể xa hơn, cũng không gần hơn được
Trong tất cả những gì ta thầm ước
Sợi chỉ căng ra vạch dấu chân trời.
Hỡi những ai lưu lạc giữa cuộc đời
Không nơi hôn nhau thì trong mơ sẽ có
Dù Bãi Trước, Bãi Sau chỉ toàn sóng gió
Hạt cát cuối cùng vẫn lấp lánh ngọc trai...
VT 6-2007
Tặng một người
Nếu cuộc đời này không có chỗ để hôn nhau
Trong giấc mơ hãy đưa em về Bãi Trước
Nếu những gì ngoài đời ta thua cuộc
Hãy hùa theo những đợt sóng dập vô hồi
Không thể đo bằng những hò hẹn buông trôi
Khi bọt biển cũng có mùa hoa trái
Em đã khóc cho một cành rau đắng dại
Giữa chung chiêng mặn ngọt thủy triều.
Từng biết tháng ngày thử thách tình yêu
Không thể xa hơn, cũng không gần hơn được
Trong tất cả những gì ta thầm ước
Sợi chỉ căng ra vạch dấu chân trời.
Hỡi những ai lưu lạc giữa cuộc đời
Không nơi hôn nhau thì trong mơ sẽ có
Dù Bãi Trước, Bãi Sau chỉ toàn sóng gió
Hạt cát cuối cùng vẫn lấp lánh ngọc trai...
VT 6-2007
Biển bạc đầu nông nổi tuổi hai mươi
Nguyễn Trọng Tạo
Anh trót để ngôi sao bay khỏi cát.
Biếc xanh em mãi chớp sáng bầu trời.
Điều có thể đã hoá thành không thể.
Biển bạc đầu nông nổi tuổi hai mươi
Anh trót để ngôi sao bay khỏi cát.
Biếc xanh em mãi chớp sáng bầu trời.
Điều có thể đã hoá thành không thể.
Biển bạc đầu nông nổi tuổi hai mươi
22 tháng 3, 2008
Biển và em
Đinh Vũ Ngọc
…
Biển thả sóng trườn lên người em đó
Và tham lam ve vuốt tấm thân ngà
Sóng bạc đầu còn đa tình quá đỗi
Ôm hoài em sàm sỡ chẳng buông ra
Đôi mắt em hay là đôi mắt biển
Biển màu xanh và mắt cũng màu xanh
Anh lảo đảo theo từng con sóng biển
Hồn đắm chìm trong sóng mắt long lanh
Ông mặt trời cũng yêu em rồi đó
Chiều hôm nay cứ hạ xuống gần hơn
Với tất cả tấm chân tình nóng hổi
Ngắm nhìn em bằng tia nắng van lơn
Tóc em xanh hơn cả màu mây biếc
Nên mây buồn lãng đãng tít trên cao
Gió nói với em bao lời da diết
Hẹn hò em trên bờ mát phi lao
Nói sao hết được tâm tình của cát
Hôn chân em in từng dấu cuồng si
Khiến cho biển hờn ghen thành độc ác
Tung sóng vào giận dữ xoá phăng đi
Riêng còn anh nồng nàn mà lặng lẽ
Yêu rất nhiều, tình chỉ gởi vào thơ
Hình ảnh em chiều nay trên bãi biển
Anh âm thầm ấp ủ mãi trong mơ.
(Rút từ tập thơ Chiếc áo tơ vàng- NXB Đà Nẵng 1998)
…
Biển thả sóng trườn lên người em đó
Và tham lam ve vuốt tấm thân ngà
Sóng bạc đầu còn đa tình quá đỗi
Ôm hoài em sàm sỡ chẳng buông ra
Đôi mắt em hay là đôi mắt biển
Biển màu xanh và mắt cũng màu xanh
Anh lảo đảo theo từng con sóng biển
Hồn đắm chìm trong sóng mắt long lanh
Ông mặt trời cũng yêu em rồi đó
Chiều hôm nay cứ hạ xuống gần hơn
Với tất cả tấm chân tình nóng hổi
Ngắm nhìn em bằng tia nắng van lơn
Tóc em xanh hơn cả màu mây biếc
Nên mây buồn lãng đãng tít trên cao
Gió nói với em bao lời da diết
Hẹn hò em trên bờ mát phi lao
Nói sao hết được tâm tình của cát
Hôn chân em in từng dấu cuồng si
Khiến cho biển hờn ghen thành độc ác
Tung sóng vào giận dữ xoá phăng đi
Riêng còn anh nồng nàn mà lặng lẽ
Yêu rất nhiều, tình chỉ gởi vào thơ
Hình ảnh em chiều nay trên bãi biển
Anh âm thầm ấp ủ mãi trong mơ.
(Rút từ tập thơ Chiếc áo tơ vàng- NXB Đà Nẵng 1998)
9 tháng 3, 2008
BIỂN
Hoàng Kim
Tôi yêu biển tự khi nào chẳng rõ
Bởi lớn lên đã có biển quanh rồi
Gió biển thổi nồng nàn hương biển gọi
Để xa rồi thương nhớ chẳng hề nguôi
Nơi quê mẹ mặt trời lên từ biển
Mỗi sớm mai gió biển nhẹ lay màn
Ráng biển đỏ hồng lên như chuỗi ngọc
Nghiêng bóng dừa soi biếc những dòng sông
Qua đất lạ ngóng xa vời Tổ Quốc
Lại dịu hiền gặp biển ở kề bên
Khi mỗi tối điện bừng bờ biển sáng
Bỗng nhớ nhà những lúc mặt trăng lên
Theo ngọn sóng trông mù xa tít tắp
Nơi mặt trời sà xuống biển mênh mông
Ở nơi đó là bến bờ Tổ Quốc
Sóng yêu thương vỗ mãi đến vô cùng …
KHI EM VỀ VỚI BIỂN
Huỳnh Mai
Khi em về với biển
Gió hát lao xao, lồng lộng bến bờ
Biển vẫn xanh như biển đã là thơ
Biển tha thiết như muôn đời vẫn thế
Biển chẳng vắng và sóng không ngừng vỗ
Giữa đông người em vẫn thấy cô đơn.
Biển dạt dào, sóng ghé môi hôn
Nghe mằn mặn nhưng dường như xa lạ
Biển ôm em vào lòng ru khúc ầm ào
Tình yêu biển cả
Nhưng chẳng phải vòng tay em đã chờ mong
Khúc tình ca gió hát quá mênh mông
Em chỉ dám nhận về dấu lặng
Biển vẫn đông người, nhưng dường như biển vắng
Bởi người dưng sánh bước chẳng là anh.
Nha Trang 04/07
Khi em về với biển
Gió hát lao xao, lồng lộng bến bờ
Biển vẫn xanh như biển đã là thơ
Biển tha thiết như muôn đời vẫn thế
Biển chẳng vắng và sóng không ngừng vỗ
Giữa đông người em vẫn thấy cô đơn.
Biển dạt dào, sóng ghé môi hôn
Nghe mằn mặn nhưng dường như xa lạ
Biển ôm em vào lòng ru khúc ầm ào
Tình yêu biển cả
Nhưng chẳng phải vòng tay em đã chờ mong
Khúc tình ca gió hát quá mênh mông
Em chỉ dám nhận về dấu lặng
Biển vẫn đông người, nhưng dường như biển vắng
Bởi người dưng sánh bước chẳng là anh.
Nha Trang 04/07
BIỂN VẮNG
Hoàng Long
Biển thét gào trong con sóng dữ
Gió tỉ tê buồn mây trôi đi
Con cua nhỏ đi tìm chổ trú
Lá vàng rơi lác đác cành khô
Vi vu gió lạnh nhìn cảnh vắng
Trăng vàng vằng vặc thức cùng đêm
Miên man nổi nhớ lòng heo hút
Xa xăm dõi mắt ngẩn ngơ buồn
Níu thời gian trôi đi vội vã
Hoài trong mộng một tình bạn xa dần ...
Không gian một cảnh vắng
Đêm trắng buồn nhớ thương ...
Cảnh sắc trời thêu màu ly biệt
Gãy nhịp tiếng khúc ca tự tình ...
Bình minh đến hồi hừng sáng
Lấp đầy một khoảng không gian
(HoangLong’s Blog)
Biển thét gào trong con sóng dữ
Gió tỉ tê buồn mây trôi đi
Con cua nhỏ đi tìm chổ trú
Lá vàng rơi lác đác cành khô
Vi vu gió lạnh nhìn cảnh vắng
Trăng vàng vằng vặc thức cùng đêm
Miên man nổi nhớ lòng heo hút
Xa xăm dõi mắt ngẩn ngơ buồn
Níu thời gian trôi đi vội vã
Hoài trong mộng một tình bạn xa dần ...
Không gian một cảnh vắng
Đêm trắng buồn nhớ thương ...
Cảnh sắc trời thêu màu ly biệt
Gãy nhịp tiếng khúc ca tự tình ...
Bình minh đến hồi hừng sáng
Lấp đầy một khoảng không gian
(HoangLong’s Blog)
TRƯỚC BIỂN
Vũ Quần Phương
Biêt nói gì trước biển em ơi
Trước cái xa xanh thanh khiết không lời
Cái hào hiệp ngang tàng của gió
Cái kiên định của nghìn đời sóng vỗ
Cái nghiêm trang của đá đứng chen trời
Cái giản đơn sâu sắc như đời
Chân trời kia biển mãi gọi người đi
Bao khát vọng nưả chừng tan giưã sóng
Vầng trán mặn giọt mô hôi cay đắng
Bao kiếp vùi trong đáy lạnh mù tăm
Nhưng muôn đời vẫn nhử cánh buồm căng
Bay trên biển như bồ câu trên đất
Biển dư sức và người không biêt mệt
Mũi thuyền lao mặt sóng lại cày bừa
Những chân trời ta vẫn mãi tìm đi
Em ơi em biển sải rộng nhường kia
Ai biêt được tự nơi nào biển mặn
Ôi hạt muôi mang cho đời vị đậm
Tự bao giờ biển đã biết thương ta
Anh lặng tìm trên bãi cát như mơ
Trưa cô độc mặt trời lên chót đỉnh
Chỉ còn anh với ngàn trùng sóng đánh
Với nghìn trùng sải lắng thương em
Chiều nay thơ khi nước thủy triều lên
Biển lại xóa dấu chân anh trên cát
Đời thay đổi những vui buồn sẽ khác
Vui buồn nào chẳng đậm lẽ thương nhau
Biêt nói gì trước biển em ơi
Trước cái xa xanh thanh khiết không lời
Cái hào hiệp ngang tàng của gió
Cái kiên định của nghìn đời sóng vỗ
Cái nghiêm trang của đá đứng chen trời
Cái giản đơn sâu sắc như đời
Chân trời kia biển mãi gọi người đi
Bao khát vọng nưả chừng tan giưã sóng
Vầng trán mặn giọt mô hôi cay đắng
Bao kiếp vùi trong đáy lạnh mù tăm
Nhưng muôn đời vẫn nhử cánh buồm căng
Bay trên biển như bồ câu trên đất
Biển dư sức và người không biêt mệt
Mũi thuyền lao mặt sóng lại cày bừa
Những chân trời ta vẫn mãi tìm đi
Em ơi em biển sải rộng nhường kia
Ai biêt được tự nơi nào biển mặn
Ôi hạt muôi mang cho đời vị đậm
Tự bao giờ biển đã biết thương ta
Anh lặng tìm trên bãi cát như mơ
Trưa cô độc mặt trời lên chót đỉnh
Chỉ còn anh với ngàn trùng sóng đánh
Với nghìn trùng sải lắng thương em
Chiều nay thơ khi nước thủy triều lên
Biển lại xóa dấu chân anh trên cát
Đời thay đổi những vui buồn sẽ khác
Vui buồn nào chẳng đậm lẽ thương nhau
BIỂN
Puskin (Nga)
Tôi chưa ra biển bao giờ
Ngỡ biển xanh, xanh màu im lặng
Tôi chưa yêu bao giờ
Ngỡ tình yêu là ảo mộng
Ngày nay tôi đã ra biển rồi
Biển nhiều sóng to, gió lớn
Ngày nay tôi đã yêu rồi
Tình yêu nhiều khổ đau - cay đắng
Không gió lớn, sóng to không là biển
Chẳng nhiều cay đắng, chắng là yêu...
Tôi chưa ra biển bao giờ
Ngỡ biển xanh, xanh màu im lặng
Tôi chưa yêu bao giờ
Ngỡ tình yêu là ảo mộng
Ngày nay tôi đã ra biển rồi
Biển nhiều sóng to, gió lớn
Ngày nay tôi đã yêu rồi
Tình yêu nhiều khổ đau - cay đắng
Không gió lớn, sóng to không là biển
Chẳng nhiều cay đắng, chắng là yêu...
NÓI VỚI EM
Hoàng Kim
Vụng về, bối rối trước mặt em
Muốn nói đôi điều bỗng hóa quên
Chớ thấy biển im chê biển cạn
E rằng đáy biển khó tìm kim
Vụng về, bối rối trước mặt em
Muốn nói đôi điều bỗng hóa quên
Chớ thấy biển im chê biển cạn
E rằng đáy biển khó tìm kim
BIỂN NHỚ
Kimmd
Em thường đến với biển như chiều nay
Biển ngàn đời vụng về chân thật
Bờ rộng thế mà vẫn là quá chật
Biển vô tư xô sóng vỗ đêm ngày
Em sẽ không thao thức nữa đêm nay
Nói với biển lời tình thuơng nhớ
Lời em nói rõ ràng không dang dở
Và chân thành như cát biển dưới chân em
Em đã qua bao năm tháng đợi tìm
Miền đất hứa xa xôi để trở về với biển
Làn da rám ánh lên màu nâu tím
Tình yêu muộn màng như nắng biển hoàng hôn
Em sẽ không thao thức nữa đêm đêm
Yêu tha thiết những tâm hồn yêu biển
Cũng giống em, muốn hoà vào vô tận
Viết vần thơ lên cát trắng bao la...
Em thường đến với biển như chiều nay
Biển ngàn đời vụng về chân thật
Bờ rộng thế mà vẫn là quá chật
Biển vô tư xô sóng vỗ đêm ngày
Em sẽ không thao thức nữa đêm nay
Nói với biển lời tình thuơng nhớ
Lời em nói rõ ràng không dang dở
Và chân thành như cát biển dưới chân em
Em đã qua bao năm tháng đợi tìm
Miền đất hứa xa xôi để trở về với biển
Làn da rám ánh lên màu nâu tím
Tình yêu muộn màng như nắng biển hoàng hôn
Em sẽ không thao thức nữa đêm đêm
Yêu tha thiết những tâm hồn yêu biển
Cũng giống em, muốn hoà vào vô tận
Viết vần thơ lên cát trắng bao la...
GỬI HỒN CHO BIỂN
Thanh Bình
Kính dâng hương hồn của cô gái viết lá thư
tuyệt mệnh mà tôi nhặt trên biển
Tôi người lữ khách qua đây
Thấy trời biển đẹp ngất ngây tâm hồn
Trời xa mây trắng dập dồn
Sương mù che phủ hoàng hôn ban chiều
Bàn chân bước nhẹ phiêu diêu
Trên bờ cát trắng dập diều ánh dương
Bỗng đâu một đoá hồng nhung
Từ xa trôi dạt muôn trùng sóng khơi
Đoá hồng xinh lắm ai ơi
Tôi liền nhặt lấy từ nơi biển trào
Lòng thầm hoa đẹp mà sao
Ai đem vứt bỏ cho nao lòng người?
Cầm hoa tôi ngắm một hồi
Bỗng đâu một lá thư nào rơi ra
Trong thư nét mực đã nhoà
Nhưng còn đọc được dăm vài ba câu
Lời thư được viết như sau:
"Tôi xin gửi hồn tôi cho biển
Cho dã tràng, cho cát trắng, hồn tôi
Tôi xin gửi hồn tôi vào sóng nước
Để mỗi chiều cùng sóng nước tôi ca
Tôi xin gửi đoá hoa hồng tươi thắm
Mà máu tim tôi nhuộm đỏ chiều qua
Tôi xin gửi niềm tin và hy vọng
Vào đại dương sâu thẳm bao la.
Xin vĩnh biệt cuộc đời bao cay đắng
Xin vĩnh biệt con phố nhỏ thân yêu
Xin vĩnh biệt một mối tình tuyệt vọng
Xin vĩnh biệt những hơi thở tốt lành.
Hai mươi mốt năm lòng chẳng chút bình yên
Nay tôi xin gửi hồn tôi cho biển".
Kính dâng hương hồn của cô gái viết lá thư
tuyệt mệnh mà tôi nhặt trên biển
Tôi người lữ khách qua đây
Thấy trời biển đẹp ngất ngây tâm hồn
Trời xa mây trắng dập dồn
Sương mù che phủ hoàng hôn ban chiều
Bàn chân bước nhẹ phiêu diêu
Trên bờ cát trắng dập diều ánh dương
Bỗng đâu một đoá hồng nhung
Từ xa trôi dạt muôn trùng sóng khơi
Đoá hồng xinh lắm ai ơi
Tôi liền nhặt lấy từ nơi biển trào
Lòng thầm hoa đẹp mà sao
Ai đem vứt bỏ cho nao lòng người?
Cầm hoa tôi ngắm một hồi
Bỗng đâu một lá thư nào rơi ra
Trong thư nét mực đã nhoà
Nhưng còn đọc được dăm vài ba câu
Lời thư được viết như sau:
"Tôi xin gửi hồn tôi cho biển
Cho dã tràng, cho cát trắng, hồn tôi
Tôi xin gửi hồn tôi vào sóng nước
Để mỗi chiều cùng sóng nước tôi ca
Tôi xin gửi đoá hoa hồng tươi thắm
Mà máu tim tôi nhuộm đỏ chiều qua
Tôi xin gửi niềm tin và hy vọng
Vào đại dương sâu thẳm bao la.
Xin vĩnh biệt cuộc đời bao cay đắng
Xin vĩnh biệt con phố nhỏ thân yêu
Xin vĩnh biệt một mối tình tuyệt vọng
Xin vĩnh biệt những hơi thở tốt lành.
Hai mươi mốt năm lòng chẳng chút bình yên
Nay tôi xin gửi hồn tôi cho biển".
TRƯỚC BIỂN
Thanh Trắc Nguyễn Văn
Khi con về thăm lại mái nhà xưa
Thấy bóng mẹ dật dờ nơi bãi biển
Tuổi bé thơ đợi cánh buồm cha màu tím
Con vẫn dắt mẹ tìm dõi mắt xa xôi …
Con đã về . Đừng khóc nữa mẹ ơi!
Nước mắt mẹ làm lòng con mặn đắng
Biển rủ sóng,tóc mẹ giờ bạc trắng
Mái tranh nghèo lay lắt khói chiều lên.
Con ăn học nhiều nên lú lẫn thành quên
Không nhớ nổi một nỗi buồn của mẹ
Cặp đầy ắp những công trình bản vẽ
Chỗ mẹ nằm vẫn nắng giọt mưa sa .
Bao năm trời bay nhảy tận miền xa
Mê bia bọt con bỏ trôi vị nồng của biển
Lời thương mẹ cũng nhạt nhòa tan biến
Trong những ánh đèn nhấp nháy đỏ xanh …
Chợt giận mình sao quá đỗi vô tâm
Con quỳ khóc trước muôn trùng sóng vỗ
Cha không còn . Mà mẹ thì không nhớ
Hỏi biển trời dung thứ được con không ?
(Tập thơ Hoa Sứ Trắng – NXB Đà Nẵng 1997)
Khi con về thăm lại mái nhà xưa
Thấy bóng mẹ dật dờ nơi bãi biển
Tuổi bé thơ đợi cánh buồm cha màu tím
Con vẫn dắt mẹ tìm dõi mắt xa xôi …
Con đã về . Đừng khóc nữa mẹ ơi!
Nước mắt mẹ làm lòng con mặn đắng
Biển rủ sóng,tóc mẹ giờ bạc trắng
Mái tranh nghèo lay lắt khói chiều lên.
Con ăn học nhiều nên lú lẫn thành quên
Không nhớ nổi một nỗi buồn của mẹ
Cặp đầy ắp những công trình bản vẽ
Chỗ mẹ nằm vẫn nắng giọt mưa sa .
Bao năm trời bay nhảy tận miền xa
Mê bia bọt con bỏ trôi vị nồng của biển
Lời thương mẹ cũng nhạt nhòa tan biến
Trong những ánh đèn nhấp nháy đỏ xanh …
Chợt giận mình sao quá đỗi vô tâm
Con quỳ khóc trước muôn trùng sóng vỗ
Cha không còn . Mà mẹ thì không nhớ
Hỏi biển trời dung thứ được con không ?
(Tập thơ Hoa Sứ Trắng – NXB Đà Nẵng 1997)
3 tháng 3, 2008
NHỚ
Huỳnh Mai
Có phải trong cơn mơ
Vẫn không nguôi nỗi nhớ?
Nên biển giống như em
Cứ ầm ào sóng vỗ.
Nên bờ cát mênh mông
Càng uống càng thấy khát
Nên biển cả muôn đời
Vẫn không thôi dào dạt
Anh có là cơn gió
Phiêu du tận cuối trời
Đến hôm nào mỏi mệt
Bến bờ em ghé chơi.
Anh có là tia nắng
Đến bên em mỗi ngày
Em hiền ngoan như biển
Uống vào lòng cơn say.
2001
Có phải trong cơn mơ
Vẫn không nguôi nỗi nhớ?
Nên biển giống như em
Cứ ầm ào sóng vỗ.
Nên bờ cát mênh mông
Càng uống càng thấy khát
Nên biển cả muôn đời
Vẫn không thôi dào dạt
Anh có là cơn gió
Phiêu du tận cuối trời
Đến hôm nào mỏi mệt
Bến bờ em ghé chơi.
Anh có là tia nắng
Đến bên em mỗi ngày
Em hiền ngoan như biển
Uống vào lòng cơn say.
2001
BIỂN
Nguyễn Thị Hồng Ngát
Biển cồn cào suốt đêm
Từng đợt sóng cứ chồm lên, lùi xuống
Biển yêu đất điên cuồng nhưng rộng lượng
Muốn xô bờ nhưng lại sợ bờ đau
Biển cuốn vào lòng tất cả những lo âu
Chỉ có thế biển già đi vì bao năm trăn trở
Dành cho đất những êm đềm sóng vỗ
Chắt lọc tình yêu thành vị muối đậm đà
Biển như người thiết tha
Yêu đất suốt đời sôi động
Ai hiểu được tình biển rộng
Ai đo được lòng biển sâu ?
Lo nghĩ bao năm biển sóng bạc đầu
Niềm vui đến biếc cười xanh trở lại
Biển như người vô tâm
Giận rồi thương ngay đấy
Có bao giờ biển giận lâu đâu
Chiu chắt bao năm cho đất rất nhiều
Đất không hiểu cứ ngày càng lấn mãi
Biển cồn cào suốt đêm
Biển chính là em đấy
Yêu anh nhiều biết mấy
Anh vô tình như đất ấy thôi !
Biển cồn cào suốt đêm
Từng đợt sóng cứ chồm lên, lùi xuống
Biển yêu đất điên cuồng nhưng rộng lượng
Muốn xô bờ nhưng lại sợ bờ đau
Biển cuốn vào lòng tất cả những lo âu
Chỉ có thế biển già đi vì bao năm trăn trở
Dành cho đất những êm đềm sóng vỗ
Chắt lọc tình yêu thành vị muối đậm đà
Biển như người thiết tha
Yêu đất suốt đời sôi động
Ai hiểu được tình biển rộng
Ai đo được lòng biển sâu ?
Lo nghĩ bao năm biển sóng bạc đầu
Niềm vui đến biếc cười xanh trở lại
Biển như người vô tâm
Giận rồi thương ngay đấy
Có bao giờ biển giận lâu đâu
Chiu chắt bao năm cho đất rất nhiều
Đất không hiểu cứ ngày càng lấn mãi
Biển cồn cào suốt đêm
Biển chính là em đấy
Yêu anh nhiều biết mấy
Anh vô tình như đất ấy thôi !
BIỂN ĐÊM
Nguyễn Thị Hồng Ngát
Biển mệt nhoài vì suốt ngày ầm ĩ
Nên đã nằm ngủ yên
Rặng phi lao gọi gió trăm miền
Giờ cũng mệt đứng im, thiu ngủ
Chỉ có cát còn thèm lời tình tự
Thèm sự vố về của sóng đến miên man...
Em cô đơn trước biển ngàn lần
Khi thiếu vắng anh của em ở cạnh
Và ánh trăng trên biển vàng sóng sánh
Muôn năm một mình thắp sáng một tình yêu
Ngực biển phập phồng trong đêm đằm sâu
Sức cường tráng hiện lên từng tầng nước
Em thèm có anh ở bên mà chẳng được
Nên cũng một mình đốt cháy trái tim em
Biển tuyệt vời lộng gió giữa trời đêm
Thuyền áp mái tựa đầu tin cậy ngủ
Thức cùng em có triệu vì tinh tú
Và mênh mông biển rộng đến khôn cùng
Nơi xa vời anh có biết không
Em gọi tên anh thì thầm cùng tiếng sóng
Nếu nơi ấy thấy lòng mình xao động
Là tình em vang vọng ngóng anh về...
Biển mệt nhoài vì suốt ngày ầm ĩ
Nên đã nằm ngủ yên
Rặng phi lao gọi gió trăm miền
Giờ cũng mệt đứng im, thiu ngủ
Chỉ có cát còn thèm lời tình tự
Thèm sự vố về của sóng đến miên man...
Em cô đơn trước biển ngàn lần
Khi thiếu vắng anh của em ở cạnh
Và ánh trăng trên biển vàng sóng sánh
Muôn năm một mình thắp sáng một tình yêu
Ngực biển phập phồng trong đêm đằm sâu
Sức cường tráng hiện lên từng tầng nước
Em thèm có anh ở bên mà chẳng được
Nên cũng một mình đốt cháy trái tim em
Biển tuyệt vời lộng gió giữa trời đêm
Thuyền áp mái tựa đầu tin cậy ngủ
Thức cùng em có triệu vì tinh tú
Và mênh mông biển rộng đến khôn cùng
Nơi xa vời anh có biết không
Em gọi tên anh thì thầm cùng tiếng sóng
Nếu nơi ấy thấy lòng mình xao động
Là tình em vang vọng ngóng anh về...
BIỂN VÀ EM
Xuân Quỳnh
Rì rào tiếng sóng vỗ nghe em
Gió hiu hiu thổi thật êm đềm
Xa xa chim bay từng đàn nhỏ
Ai ngồi ai nhớ dáng hình em...
Hoàng hôn vừa xuống trên biển vắng
Cá luôn đuổi nhau nhẹ tung tăng
Sao lòng tôi thoảng nghe nặng trĩu
Nhớ đôi mắt "Người", đẹp tựa trăng
Nhớ một buổi chiều trên biển này
Gió đưa hạt cát nhẹ nhẹ bay
Vờn trên má em, hay hay đó...
Em đùa với sóng thật vui say...
Rì rào tiếng sóng vỗ nghe em
Gió hiu hiu thổi thật êm đềm
Xa xa chim bay từng đàn nhỏ
Ai ngồi ai nhớ dáng hình em...
Hoàng hôn vừa xuống trên biển vắng
Cá luôn đuổi nhau nhẹ tung tăng
Sao lòng tôi thoảng nghe nặng trĩu
Nhớ đôi mắt "Người", đẹp tựa trăng
Nhớ một buổi chiều trên biển này
Gió đưa hạt cát nhẹ nhẹ bay
Vờn trên má em, hay hay đó...
Em đùa với sóng thật vui say...
NÚI, BIỂN, EM VÀ ANH
Phan Thị Thanh Nhàn
Ở một nơi núi thò chân xuống biển
Khoảng trống nhỏ nhoi là bãi cát ta ngồi
Em yêu núi còn anh thì thích biển
Tự bao giờ núi và biển sinh đôi
Núi lấn biển cứ nhoài người ra mãi
Biển xô vào nên sóng vỗ âm vang
Em yêu núi nên ngồi ngăn sóng lại
Anh dang tay sợ núi lấn ra dần
Ta đâu biết núi một đời yêu biển
Gió đại ngàn tâm sự mấy nghìn năm
Biển thầm lặng nằm tương tư dáng núi
Nỗi u hoài thành sóng vỗ mênh mang
Bãi cát ta ngồi nhỏ nhoi như vạt áo
Là đại dương của biển đấy em ơi
Là lưng thấp đèo cao núi không leo nổi
Biển kế bên mà chẳng thể ôm vào
Cái khoảng cách giữa hai ta cũng vậy
Một găng tay dù vời vợi muôn trùng
Em xích lại hay chờ anh xích lại
Biển xô vào sao núi cứ phân vân?
Nếu lỡ hẹn, biển vẫn nằm nguyên đấy
Sóng ra khơi rồi sóng lại quay về
Núi giận dỗi, núi chẳng đi đâu được
Trói buộc rồi tình ái với nhiêu khê
Anh yêu biển nhưng anh không là biển
Khi xa nhau dẫu biết lối quay tìm
Em yêu núi và em không là núi
Bước chân nào dừng lại với thời gian!
Cho nên núi dẫu thò chân xuống biển
Vẫn chừa ra một khoảng trống ta ngồi
Em yêu núi còn anh thì thích biển
Vẫn để dành một nỗi nhớ chia đôi
Ở một nơi núi thò chân xuống biển
Khoảng trống nhỏ nhoi là bãi cát ta ngồi
Em yêu núi còn anh thì thích biển
Tự bao giờ núi và biển sinh đôi
Núi lấn biển cứ nhoài người ra mãi
Biển xô vào nên sóng vỗ âm vang
Em yêu núi nên ngồi ngăn sóng lại
Anh dang tay sợ núi lấn ra dần
Ta đâu biết núi một đời yêu biển
Gió đại ngàn tâm sự mấy nghìn năm
Biển thầm lặng nằm tương tư dáng núi
Nỗi u hoài thành sóng vỗ mênh mang
Bãi cát ta ngồi nhỏ nhoi như vạt áo
Là đại dương của biển đấy em ơi
Là lưng thấp đèo cao núi không leo nổi
Biển kế bên mà chẳng thể ôm vào
Cái khoảng cách giữa hai ta cũng vậy
Một găng tay dù vời vợi muôn trùng
Em xích lại hay chờ anh xích lại
Biển xô vào sao núi cứ phân vân?
Nếu lỡ hẹn, biển vẫn nằm nguyên đấy
Sóng ra khơi rồi sóng lại quay về
Núi giận dỗi, núi chẳng đi đâu được
Trói buộc rồi tình ái với nhiêu khê
Anh yêu biển nhưng anh không là biển
Khi xa nhau dẫu biết lối quay tìm
Em yêu núi và em không là núi
Bước chân nào dừng lại với thời gian!
Cho nên núi dẫu thò chân xuống biển
Vẫn chừa ra một khoảng trống ta ngồi
Em yêu núi còn anh thì thích biển
Vẫn để dành một nỗi nhớ chia đôi
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)