Lưu trữ Blog

28 tháng 3, 2008

Biển, núi, em và sóng




Đỗ Trung Quân

Xin cảm ơn những con đường ven biển
Cho rất nhiều đôi lứa dẫn nhau đi
Cám ơn sóng nói thay lời dào dạt
Hàng thùy dương nói hộ tiếng thầm thì

Anh như núi đứng suốt đời ngóng biển
Một tình yêu vươn chạm tới đỉnh trời
Em là sóng nhưng xin đừng như sóng
Ðã xô vào xin chớ ngược ra khơi

Anh như núi đứng nghìn năm chung thủy
Không ngẩng đầu dù chạm tới mây bay
Yêu biển vỗ dưới chân mình dào dạt
Dẫu đôi khi vì sóng núi hao gầy...

Cám ơn em dịu dàng đi bên cạnh
Biển ngoài kia xanh quá nói chi nhiều
Núi gần quá - sóng và em gần quá
Anh đủ lời để tỏ một tình yêu.

Biển



Xuân Diệu

Anh không xứng là biển xanh
Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng
Bờ cát dài phẳng lặng
Soi ánh nắng pha lê

Bờ đẹp đẽ cát vàng
Thoai thoải hàng thông đứng
Như lặng lẽ mơ màng
Suốt ngàn năm bên sóng...

Anh xin làm biển biếc
Hôn mãi cát vàng em
Hôn thật khẽ thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi

Đã hôn rồi hôn lại
Cho đến mãi muôn đời
Đến tan cả đất trời
Anh mới thôi dào dạt...

Cũng có khi ào ạt
Như nghiến nát bờ em
Là lúc chiều yêu mến
Ngập bến của ngày đêm.

Anh không xứng là biển xanh
Nhưng cũng xin làm bể biếc
Để hát mãi bên gành
Một tình chung không hết

Để những khi bọt tung trắng xoá
Và gió về bay toả nơi nơi
Như hôn mãi ngàn năm không thoả,
Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi!

24 tháng 3, 2008

Kể cho biển nghe

Kim Liên

Có một lần lỗi hẹn
Biết trách ai bây giờ?
Biển thì bao la thế
Em một mình ngẩn ngơ
Anh thì xa xôi thế
Một mình em một bờ
Em thì thầm với sóng
Sóng không anh thờ ơ...

Giá được làm sóng nhỉ?
Em xô đến bạc đầu
Giá được làm biển nhỉ?
Tha hồ ta tìm nhau
Nhưng là em nhỏ bé
Nhưng là anh đâu đâu
Nên chiều nay với biển
Em ngấm dần nỗi đau...

Biển và em

Nguyên Hùng

Anh lớn lên trên sóng
Nên say hoài biển xanh
Biển đưa ngàn chiếc võng
Ru bồng bềnh hồn anh.

Em chỉ là giọt nhỏ
Giữa dòng đời, lặng trôi
Mà trước em, anh ngỡ
Trước muôn trùng biển khơi.

1985.

MẤY DÒNG TẢN MẠN VỀ BIỂN

Nguyên Hùng
1.
(Tặng Thanh Ngọc)

Không gió thổi, biển làm gì có sóng
Không có em, anh đơn lẻ trên đời
Vành trăng kia dẫu vàng rực giữa trời
Sóng lúc trắng, lúc thẫm xanh màu ngọc.
20.7.06

2.
(Tặng tác giả “Khao khát”)

Anh đã viết cả ngàn lần về biển
Về tình yêu không có bến bờ
Vẫn khát khao như chưa từng được nếm
Vị mặn mòi của biển cả - nàng thơ.

Anh đã viết cả ngàn lần về biển
Vẫn đắm say trước mây nước ngàn trùng
Những câu thơ chất đầy trải nghiệm
Vẫn nổi sóng dạt dào trước bão giông…
24.7.06

3.
(Tặng tác giả “Khao khát”)

Biển ngủ rồi
Nhưng ta vẫn thức
Chờ trăng lên từ biển - phía chân trời.

Dẫu đêm nay trăng đã khuyết nhiều rồi
Không tròn sáng, không còn thơ mộng mấy
Thì vẫn hơn cả ngàn sao đang nhấp nháy
Gọi mời ta bằng ánh mắt đưa tình...

Biển ngủ rồi, ta chưa hết chòng chành
Con sóng giữa lòng ta vẫn dâng trào lên mãi
Thuyền buông neo, người nằm im trên bãi
Một cánh buồm chở gió lại ra khơi...

27.06.06

Biển trong ta

Đoàn Thị Lam Luyến

Bao nhiêu nước biển mặn rồi
Lẽ gì nước mắt trong đời mặn hơn?

Lòng người - cái biển tí hon
Mà nghìn năm nữa vẫn còn sâu xa!
Có bờ để đánh thuyền ra
Không bờ, để tự bao la sóng dào...

Trong ta bờ bến thế nào
Mà con tim cứ thiết trao một người.
Mà bao nhiêu kiếp luân hồi
Mà thổn thức đến muôn đời vì nhau?

Mà sung sướng mà khổ đau
Mà từng nhuộm trắng mái đầu đương xanh!
Mà lên thác mà xuống ghềnh
Mà rồi từng mảnh lênh đênh giữa đời...

Biển ngoài kia đã lặng rồi
Biển trong ta vẫn chưa nguôi dạt dào.

Vũng Tàu

Hoàng Đình Quang

Tặng một người

Nếu cuộc đời này không có chỗ để hôn nhau
Trong giấc mơ hãy đưa em về Bãi Trước
Nếu những gì ngoài đời ta thua cuộc
Hãy hùa theo những đợt sóng dập vô hồi

Không thể đo bằng những hò hẹn buông trôi
Khi bọt biển cũng có mùa hoa trái
Em đã khóc cho một cành rau đắng dại
Giữa chung chiêng mặn ngọt thủy triều.

Từng biết tháng ngày thử thách tình yêu
Không thể xa hơn, cũng không gần hơn được
Trong tất cả những gì ta thầm ước
Sợi chỉ căng ra vạch dấu chân trời.

Hỡi những ai lưu lạc giữa cuộc đời
Không nơi hôn nhau thì trong mơ sẽ có
Dù Bãi Trước, Bãi Sau chỉ toàn sóng gió
Hạt cát cuối cùng vẫn lấp lánh ngọc trai...

VT 6-2007

Biển bạc đầu nông nổi tuổi hai mươi

Nguyễn Trọng Tạo

Anh trót để ngôi sao bay khỏi cát.
Biếc xanh em mãi chớp sáng bầu trời.
Điều có thể đã hoá thành không thể.
Biển bạc đầu nông nổi tuổi hai mươi

Người theo dõi