Lưu trữ Blog

18 tháng 12, 2012

Trần Tâm hẹn và chùm thơ hay



HỌC MỖI NGÀY.  "Hẹn" là bài thơ hay của Trần Tâm vùng than Cẩm Phả viết cho nhà thơ Dương Phương Toại gió đồng quê đầy miền sông trăng của vùng lúa Cẩm La Quảng Yên. Thế nhưng bài thơ lại nói hộ tấm lòng của nhiều người. Lời thơ giản dị, tứ thơ chặt chẽ, một số câu hay ám ảnh "Đất gọi người như tiếng ếch đêm mưa" "Cơm áo mài mòn nét chữ"... Nhà thơ Trần Tâm là người đất Mỏ. Anh có những cảm nhận sâu sắc về thơ về đời dường như nhà thơ hoa cỏ Trần Nhuận Minh nhưng nỗi đau âm thầm và lặng lẽ hơn. Thơ anh thật đúng là chỉ nên chọn cho những người đồng cảm. Tôi qua thăm anh nhiều lần và cũng thường im lặng. Trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc Trần Tâm hẹn và chùm thơ hay: Qua Cổ Am nhớ Trạng Trình, Tiễn bạn về hưu, Thơ, Nghĩ về Thơ, Thăm nhà bạn.

HẸN

Trần Tâm

Đã hẹn mà không sao về được
Nửa ngày đường xa cách gì đâu
Đất mặn chua cạn kiệt mỡ màu
Bạn hôm sớm lấy lưng đội nắng
Hạt gạo đỏ mình ăn còn vị đắng
Cây lúa nhoai trong những giọt mồ hôi
Sướng khổ vui buồn như cơm độn ngô khoai
Thóc đã vào bồ còn vật vã
Gánh cà chua không nổi bao thuốc lá
Đất gọi người như tiếng ếch đêm mưa

Sẽ cùng bạn nằm dãi bày tâm tư
Gác chân lên những nỗi niềm bề bộn
Mấy đứa trẻ đẹn sài mai sẽ lớn
Ném chúng ra ngang dọc khắp phương trời
Rồi sẽ khôn ngoan rồi sẽ nên người
Chẳng phải sống nhọc nhằn như cha chúng

Sẽ cùng bạn thả câu mặt sóng
Gỡ trăng vàng quẫy cựa trên tay
Quăng ra xa những lo lắng thường ngày
Cơm áo mài mòn nét chữ

Sẽ cùng bạn gối đầu lên thơ ngủ
Để mơ gì cũng ăm ắp niềm vui
Người gặp nhau khóe mắt biết cười
Thương nhớ đầy lòng khi cách mặt
Không ai nghèo hèn không ai đốn mạt
Thả hồn bay theo khát vọng thanh cao

Lại hẹn hò mà có đến được đâu
Tôi chân trần lãng đãng cùng mây nước
Bạc thếch cuộc đời dãi dầu mơ ước
Bạn sớm hôm tất tả trên đồng
Thương những cánh cò dãi nắng dọc triền sông.

11/11/1993 


QUA CỔ AM NHỚ TRẠNG TRÌNH

Trần Tâm

Khi vua chúa thôi nghe lời nhắc nhở
Chút lòng tin cuối cùng vụn vỡ
Giữ quyền cao chức trọng làm chi
Ta lui về vui cùng cỏ ven đê


Những cuốc cày nuôi ông cử ông nghè
Nuôi lớn ước ao áo lành cơm đủ
Những khát khao những toan tính dở chừng
Bao nhiêu cử nghè hóa người gàn dở


Nỗi ấm ức trào lên từ nách cỏ
Mỡ dân đen căng ứ mặt quan hèn
Những tấm lòng tận trung dân nước
Dẫu về vườn vẫn sôi sục không yên


Vua chúa ngồi cao hóa thong manh câm điếc
Ôm lũ quan tham nhũng bất tài
Trăng gió áo cơm mãi còn nức nở
Suốt đêm ngày trĩu nặng cả vai ai


Cổ Am giờ sắt thép lấn ngô khoai
Mơ ước cháy gương mặt người lam lũ
Đồng đô la luồn đến từng ngách ngõ
Liệu mấy người còn nhắc nhớ tên ông.


TIỄN BẠN VỀ HƯU

Trần Tâm tặng P.N


Có sống đến vài mươi năm nữa
Cũng không hết những việc còn dang dở
Ngày mai anh về hưu
Xa công trường xa tầng bãi thân yêu

Cuộc sống mới với lo toan vất vả
Màu than sáng vẫn hằn nguyên trong dạ
Vắng tiếng xe tiếng máy cồn cào
Khi đèn tầng chấp chới giữa muôn sao

Quen tiếng ồn vang trộn vào giấc ngủ
Dậy sớm thức khuya cùng dòng than lên mỏ
Công trường nắng sương gió bụi gian lao
Sẽ hiện về trong cơn mỏi cơn đau


Quên tất cả hãy vui cùng bè bạn
Nắm chặt bàn tay u dày chai sạn
Mừng cho nhau gần trọn một đời
Mở vỉa cắt tầng óng ánh than phơi

Sau chén rượu mừng anh về xóm cũ
Nhà ổn chưa hay còn lo mưa đổ
Buổi tiễn đưa dăng bao nỗi thầm thì
Rồi than buồn không nói tiễn anh đi

Ai có thể níu thời gian quay lại
Ta sẽ già cho dòng than trẻ mãi
Anh trở về dù cuộc sống bình yên
Còn nỗi buồn không dễ gọi thành tên.

THƠ

Trần Tâm

Dầm mưa và đội nắng
Ngang dọc khắp phương trời
Những câu thơ lặn lội
Bật ra từ giận vui

Thơ giản dị một đời
Lặn giữa bùn giữa máu
Ngoi ngóp với mồ hôi
Nổi chìm cùng nắng bão

Phập phồng bờ thực ảo
Thắt tình người gần nhau
Nuôi lá cành nhân hậu
Bằng gốc bền rễ sâu

Dẫm đạp vào đất thẳm
Đối mặt với trời cao
Thơ không mua bán được
In ra mà...thương nhau.


NGHĨ VỀ THƠ

Trần Tâm

Sao chỉ nói những lời mây gió hát
Quăng xuân xanh vào mông lung bơ vơ
Tưởng thông thái ngờ đâu rồ dại
Giữa sương dày không một kẻ ngu ngơ

Thiên hạ khóc thế là ta thút thít
Đời đang vui mình chẳng lẽ rầu rầu
Đeo mặt nạ đến hao tâm tổn sức
Sống vì thơ mà phải thơ đâu

Tôi dẫn em đến ồn ào dung tục
Nào biết đâu sương nắng rủ đi rồi
Gã thợ vẽ lằng nhằng dăm bảy nét
Bôi lem nhem lên vạt vạt trăng tươi

Thôi em hãy cùng tôi trong cay đắng
Nâng hai tay những số phận nát nhàu
Lấy thi phẩm làm niềm vui lớn nhất
Từ chân tầng bãi thải tặng riêng nhau. 


THĂM NHÀ BẠN

Trần Tâm tặng Vũ Tư

Ngôi nhà bồng bềnh sương khói
Chênh vênh một mái thung đồi
Suối nghiêng rền rền chó sủa
Tiếng tắc kè kêu từng hồi


Bạn già - ta không còn trẻ
Bâng quơ chuyện nước chuyện nhà
Con cái đứa ngoan đứa hỏng
Vui buồn trôi dạt phương xa


Rượu vò dốc ra đối ẩm
Thương nhau biết mấy cho vừa
Nếu biết lách luồn đã khá
Nhung nhăng kẻ đón người đưa


Điều gì phải đến đã đến
Cái qua ắt cũng qua rồi
Thở than những gì còn mất
Chỉ khiến lòng nhau tả tơi


Sương khói tan rồi lại tụ
Chó nằm im tắc kè thôi
Gian lao vẫn như tiếng suối
Luôn luôn dội lên vai người



Bạn tiễn ta về - im lặng
Không sao nói được lên lời
Vẫn lửa bùng trong mắt ướt
Cháy suốt những mùa chưa vui.


Trở về trang chính
HOÀNG KIM
DẠY VÀ HỌC
DAYVAHOC 

Người theo dõi