HỌC MỖI NGÀY. Những câu thơ viết về Mẹ giản dị, xúc động, ám ảnh: "Xa nhà chốc mấy mươi niên. Đêm qua nghe tiếng mẹ hiền ru con" (Hồ Chí Minh); "Khóc một tiếng, gọi một tiếng: Mẹ ơi! Tiếng con. Mẹ quen quá. Sao gọi mẹ không ơi?" (Khuyết Danh); "Năm mươi ngày chẵn thấm thoắt trôi / Mạ về cõi hạc để con côi/ Vầng trăng tròn trặn vừa hai lượt /Vắng Mạ, lòng con luống ngậm ngùi." (Hoàng Ngọc Dộ); "Ta đi trọn kiếp con người/ Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru. (Nguyễn Duy) " Mẹ đi thanh thản, chúng con nhớ Người " (Hoàng Trung Trực); "Ta mê mãi trên bàn chân rong ruổi/ Mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng" (Đỗ Trung Quân); "Mẹ là đất nước tháng ngày của con" (Trần Đăng Khoa); "Mẹ ru con suốt đêm trường/Giờ con ru mẹ qua hương khói mờ/ Ngủ đi, mẹ ngủ... ầu ơ!" (Trần Kiêu Bạt); "Mẹ dạy cho con cuộc sống làm người/ Một gánh lo toan trên đôi vai gầy của mẹ /Mùa xuân này mẹ không về nữa / Mẹ vẫn còn trong suốt cả đời con" (Hoàng Minh Đức); "Con muốn tìm, muốn gặp người bạn đó. Người bạn như mẹ, mẹ của con" (Hoàng Long). Bão giông cay đắng mọi bề/ Ngả vào lòng Mẹ, con về Bình Yên! (An); "Con dù lớn vẫn là con của mẹ,/ Đi hết đời, lòng mẹ vẫn theo con" (Chế Lan Viên); "Đại dương bao la đâu đã là nhiều/ Với chúng con Cha Mẹ là tất cả" (Nguyễn Đình Vinh);"Chiều nay khói thẳng, hương cong/ Trầu cau cúng mẹ, trên đồng sương sa / Cúi đầu trước những xưa xa / Lòng nghe rụng trái cau hoa năm nào…" (Phạm Xuân Cần); "Xin về với mẹ ta thôi / Bếp quê khói vẫn lên trời mây bay" (Nguyễn Giang San). Xin trân trọng giới thiệu một số bài thơ hay về Mẹ.
Xa nhà chốc mấy mươi niên.
Đêm qua nghe tiếng mẹ hiền ru con.
Đêm qua nghe tiếng mẹ hiền ru con.
Hồ Chí Minh
Khóc một tiếng,
Gọi một tiếng:
Mẹ ơi!
Tiếng con.
Mẹ quen quá.
Sao gọi mẹ không ơi?
Khóc một tiếng,
Gọi một tiếng:
Mẹ ơi!
Tiếng con.
Mẹ quen quá.
Sao gọi mẹ không ơi?
Khuyết DanhMẠ ƠI
(1)
Chẵn tháng
Đã chẵn tháng rồi, ôi Mạ ôi!
Tuần trăng tròn khuyết đã hết rồi
Mà con không thấy đâu bóng Mạ
Thấy trăng vắng Mạ dạ bùi ngùi.
(2)
Năm mươi ngày
Năm mươi ngày chẵn thấm thoắt trôi
Mạ về cõi hạc để con côi
Vầng trăng tròn trặn vừa hai lượt
Vắng Mạ, lòng con luống ngậm ngùi.
(3)
Đọc sách
Con đọc sách khuya không nghe tiếng Mạ
Nỗi tâm tư con nghĩ miên man
Lúc Mạ còn, con bận việc riêng con
Không đọc được để Mạ nghe cho thỏa dạ.
Nay con đọc, vắng nghe tiếng Mạ
Nỗi bùi ngùi lòng dạ con đau
Sách mua về đọc Mạ chẵng nghe đâu
Xót ruôt trẻ lòng sầu như cắt.
Mạ ơi Mạ, xin Mạ hãy nghe lời con đọc.
(4)
Buồn
Buồn khi rão bước đồng quê
Buồn khi chợp mắt Mạ về đâu đâu
Buồn khi vắng Mạ dạ sầu
Buồn khi mưa nắng giải dầu thân Cha
Buồn khi sớm tối vào ra
Ngó không thấy Mạ, xót xa lòng buồn.
Hoàng Ngọc Dộ
(Rút trong tập Khát vọng và Hoàng Ngọc Dộ khát vọng yêu thương)
(1)
Chẵn tháng
Đã chẵn tháng rồi, ôi Mạ ôi!
Tuần trăng tròn khuyết đã hết rồi
Mà con không thấy đâu bóng Mạ
Thấy trăng vắng Mạ dạ bùi ngùi.
(2)
Năm mươi ngày
Năm mươi ngày chẵn thấm thoắt trôi
Mạ về cõi hạc để con côi
Vầng trăng tròn trặn vừa hai lượt
Vắng Mạ, lòng con luống ngậm ngùi.
(3)
Đọc sách
Con đọc sách khuya không nghe tiếng Mạ
Nỗi tâm tư con nghĩ miên man
Lúc Mạ còn, con bận việc riêng con
Không đọc được để Mạ nghe cho thỏa dạ.
Nay con đọc, vắng nghe tiếng Mạ
Nỗi bùi ngùi lòng dạ con đau
Sách mua về đọc Mạ chẵng nghe đâu
Xót ruôt trẻ lòng sầu như cắt.
Mạ ơi Mạ, xin Mạ hãy nghe lời con đọc.
(4)
Buồn
Buồn khi rão bước đồng quê
Buồn khi chợp mắt Mạ về đâu đâu
Buồn khi vắng Mạ dạ sầu
Buồn khi mưa nắng giải dầu thân Cha
Buồn khi sớm tối vào ra
Ngó không thấy Mạ, xót xa lòng buồn.
Hoàng Ngọc Dộ
(Rút trong tập Khát vọng và Hoàng Ngọc Dộ khát vọng yêu thương)
NGỒI BUỒN NHỚ MẸ TA XƯA
Bần thần hương huệ thơm đêm
Khói nhang vẽ nẻo đường lên Niết bàn
Chân nhang lấm láp tro tàn
Xăm xăm bóng mẹ trần gian thuở nào
Mẹ ta không có yếm đào
Nón mê thay nón quai thao đội đầu
Rối ren tay bí tay bầu
Váy nhuộm bùn áo nhuộm nâu bốn mùa
Cái cò, sung chát đào chua
Câu ca mẹ hát gió đưa về trời
Ta đi trọn kiếp con người
Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru.
Bao giờ cho tới mùa thu
Trái hồng trái bưởi đánh đu giữa rằm
Bao giờ cho tới tháng năm
Mẹ ra trải chiếu ta nằm đếm sao
Ngân Hà chảy ngược lên cao
Quạt mo vỗ khúc nghêu ngao thằng Bờm…
Bờ ao đom đóm chập chờn
Trong leo lẻo những vui buồn xa xôi
Mẹ ru cái lẽ ở đời
Sữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồn
Bà ru mẹ, mẹ ru con
Liệu mai sau các con còn nhớ không
Nhìn về quê mẹ xa xăm
Lòng ta - chỗ ướt mẹ nằm đêm mưa
Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa
Miệng nhai cơm búng, lưỡi lừa cá xương…
Khói nhang vẽ nẻo đường lên Niết bàn
Chân nhang lấm láp tro tàn
Xăm xăm bóng mẹ trần gian thuở nào
Mẹ ta không có yếm đào
Nón mê thay nón quai thao đội đầu
Rối ren tay bí tay bầu
Váy nhuộm bùn áo nhuộm nâu bốn mùa
Cái cò, sung chát đào chua
Câu ca mẹ hát gió đưa về trời
Ta đi trọn kiếp con người
Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru.
Bao giờ cho tới mùa thu
Trái hồng trái bưởi đánh đu giữa rằm
Bao giờ cho tới tháng năm
Mẹ ra trải chiếu ta nằm đếm sao
Ngân Hà chảy ngược lên cao
Quạt mo vỗ khúc nghêu ngao thằng Bờm…
Bờ ao đom đóm chập chờn
Trong leo lẻo những vui buồn xa xôi
Mẹ ru cái lẽ ở đời
Sữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồn
Bà ru mẹ, mẹ ru con
Liệu mai sau các con còn nhớ không
Nhìn về quê mẹ xa xăm
Lòng ta - chỗ ướt mẹ nằm đêm mưa
Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa
Miệng nhai cơm búng, lưỡi lừa cá xương…
Nguyễn Duy
MẸ ĐI THANH THẢN CHÚNG CON NHỚ NGƯỜI
Mẹ đi về chốn vĩnh hằng
Quên đi bao nỗi nhọc nhằn Mẹ ơi
Thế là Mẹ đã xa rồi
Vành khăn tang thấm nghĩa đời chúng con.
Tháng ngày lời Mẹ vẫn còn
Mẹ đi thanh thản, chúng con nhớ Người
Gần trăm năm sống với đời
Biết bao gian khổ cuộc đời Mẹ lo.
Có ngày cơm chẳng đủ no
Vầng trăng trí tuệ Mẹ lo chu toàn
Cho con khôn lớn bình an
Vượt lên số mệnh, hiên ngang với đời.
Kiến thức khoa học sáng ngời
Hiền tài giúp nước, giúp đời Mẹ ơi!
Hoàng Trung Trực
(Rút trong tập Dấu chân người lính)
MẸ
Con sẽ không đợi một ngày kia
Khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
Mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
Ai níu nổi thời gian?
Ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.
Khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
Mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
Ai níu nổi thời gian?
Ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.
Con sẽ không đợi một ngày kia
Có người cài cho con lên áo một bông hồng
Mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
Mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
Hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ?
Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
Những bài thơ chất ngập tâm hồn
Đau khổ - chia lìa - buồn vui - hạnh phúc
Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
Mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
Ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
Giọt nước mắt già nua không ứa nổi
Ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
Mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
Mấy kẻ đi qua
Mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
Trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
Ta vẫn vô tình
Ta vẫn thản nhiên?
Có người cài cho con lên áo một bông hồng
Mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
Mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
Hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ?
Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
Những bài thơ chất ngập tâm hồn
Đau khổ - chia lìa - buồn vui - hạnh phúc
Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
Mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
Ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
Giọt nước mắt già nua không ứa nổi
Ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
Mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
Mấy kẻ đi qua
Mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
Trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
Ta vẫn vô tình
Ta vẫn thản nhiên?
Hôm nay...
Anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
Ngã nón đứng chào xe tang qua phố
Ai mất mẹ?
Sao lòng anh hoảng sợ
Tiếng khóc kia bao lâu nữa của mình?
Bài thơ này xin thắp một bình minh
Trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
Bài thơ như một nụ hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày sẽ tới!
Anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
Ngã nón đứng chào xe tang qua phố
Ai mất mẹ?
Sao lòng anh hoảng sợ
Tiếng khóc kia bao lâu nữa của mình?
Bài thơ này xin thắp một bình minh
Trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
Bài thơ như một nụ hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày sẽ tới!
(Xin tặng cho những ai được diễm phúc còn có Mẹ
Đỗ Trung Quân - 1986)
Đỗ Trung Quân - 1986)
MẸ ỐM
Mọi hôm mẹ thích vui chơi
Hôm nay mẹ chẳng nói cười được đâu
Lá trầu khô giữa cơi trầu
Truyện Kiều gấp lại trên đầu bấy nay
Cánh màn khép lỏng cả ngày
Ruộng vườn vắng mẹ cuốc cày sớm trưa
Nắng mưa từ những ngày xưa
Lặn trong đời mẹ đến giờ chưa tan
Khắp người đau buốt, nóng ran
Mẹ ơi ! Cô bác xóm làng đến thăm
Người cho trứng, người cho cam
Và anh y sĩ đã mang thuốc vào
Sáng nay trời đổ mưa rào
Nắng trong trái chín ngọt ngào bay hương
Cả đời đi gió đi sương
Bây giờ mẹ lại lần giường tập đi
Mẹ vui, con có quản gì
Ngâm thơ kể chuyện rồi thì múa ca
Rồi con diễn kịch giữa nhà
Một mình con sắm cả ba vai chèo
Vì con, mẹ khổ đủ điều
Quanh đôi mắt mẹ đã nhiều nếp nhăn
Con mong mẹ khỏe dần dần
Ngày ăn ngon miệng, đêm nằm ngủ say
Rồi ra đọc sách, cấy cày
Mẹ là đất nước, tháng ngày của con.
Trần Đăng Khoa
Minh Lệ, đêm cuối năm Quý Tỵ
Hoàng Minh Đức
THƠ VỀ MẸ
Thuở cỏn con, con nằm bên mẹ
Đầu rúc vào lòng, con ấm lắm mẹ ơi
Con thương mẹ đêm ngày tần tảo
Thức đêm dài mẹ may áo cho con
Gió đồng nội trưa hè nắng nóng
Mẹ ngồi khom nhổ cỏ một mình
Mưa đêm lạnh mẹ ngồi lo lắng
Lo cho con yên giấc cơn đau
Con vui sướng khi được ôm lưng mẹ
Mỗi lần mẹ về với chị em con
Đem cho con muôn điều hạnh phúc
Mẹ vẫn luôn nghĩ về chúng con
Thuở thiếu thời con không nghe lời mẹ
Để mỗi lần mẹ đánh con đau
Tuổi nhỏ bồng bột chưa biết nghĩ
Giờ lớn khôn con cố học hành
Con sẽ bay cao bay xa mãi
Tìm đến ánh sáng của tương lai
Tìm ra người bạn con mong ước
Giữ mãi hình mẹ ở trong con
Đảm việc nhà lo toan việc nước
Xây gia đình giữ hạnh phúc cho con
Con muốn tìm, muốn gặp người bạn đó
Người bạn như mẹ, mẹ của con
Xa cha mẹ, chúng con lên thành phố
Nhớ tuổi thơ mẹ nhắc con học hành
Mẹ làm lụng chúng con mong giúp mẹ
Nhưng mẹ chỉ cười “học đi con”
Mẹ đã cho con nhiều hạnh phúc
Dạy cho chúng con biết điều hay
Mẹ cũng chăm con từng giấc ngủ
Mỗi lần con về bên mẹ, mẹ ơi!
Con muốn ở bên mẹ như thuở bé
Cảm nhận tình thương mẹ dành cho con
Thoải mái từng giờ trong hạnh phúc
Bên mẹ, gia đình, giấc ngủ ngon.
Hoàng Long 2000
(Rút trong trang Phật Giáo và www.thainguyen.edu.vn)
Mọi hôm mẹ thích vui chơi
Hôm nay mẹ chẳng nói cười được đâu
Lá trầu khô giữa cơi trầu
Truyện Kiều gấp lại trên đầu bấy nay
Cánh màn khép lỏng cả ngày
Ruộng vườn vắng mẹ cuốc cày sớm trưa
Nắng mưa từ những ngày xưa
Lặn trong đời mẹ đến giờ chưa tan
Khắp người đau buốt, nóng ran
Mẹ ơi ! Cô bác xóm làng đến thăm
Người cho trứng, người cho cam
Và anh y sĩ đã mang thuốc vào
Sáng nay trời đổ mưa rào
Nắng trong trái chín ngọt ngào bay hương
Cả đời đi gió đi sương
Bây giờ mẹ lại lần giường tập đi
Mẹ vui, con có quản gì
Ngâm thơ kể chuyện rồi thì múa ca
Rồi con diễn kịch giữa nhà
Một mình con sắm cả ba vai chèo
Vì con, mẹ khổ đủ điều
Quanh đôi mắt mẹ đã nhiều nếp nhăn
Con mong mẹ khỏe dần dần
Ngày ăn ngon miệng, đêm nằm ngủ say
Rồi ra đọc sách, cấy cày
Mẹ là đất nước, tháng ngày của con.
Trần Đăng Khoa
NHỚ MẸ NGÀY CUỐI NĂM
Những năm cha công
tác xa nhà
Ngày ba mươi chúng con mới đi tảo mộ
Mẹ chờ cháu con về đông đủ
Vắng đứa nào mắt mẹ cũng rưng rưng
Ba mươi tất niên, ngày cuối năm
Giàn mướp bâng khuâng, con bướm vàng đến đậu
Mẹ chẻ lạt giang, bánh chưng mẹ nấu
Khói lam chiều vương trên tóc mẹ tôi
Mẹ tôi không về được nữa rồi
Còn lại khói hương buồn hiu hắt
Mẹ nằm sâu dưới ba thước đất
Mưa gió sụt sùi quặn thắt lòng tôi
Mẹ hãy về với chúng con mẹ ơi
Mẹ bán lá dong, mẹ đi chợ tết
Mẹ long đong mái chèo xuôi ngược
Mẹ thay cha cầm cuốc cầm cày
Mẹ dạy cho con cuộc sống làm người
Một gánh lo toan trên đôi vai gầy của mẹ
Mùa xuân này mẹ không về nữa
Mẹ vẫn còn trong suốt cả đời con.
Ngày ba mươi chúng con mới đi tảo mộ
Mẹ chờ cháu con về đông đủ
Vắng đứa nào mắt mẹ cũng rưng rưng
Ba mươi tất niên, ngày cuối năm
Giàn mướp bâng khuâng, con bướm vàng đến đậu
Mẹ chẻ lạt giang, bánh chưng mẹ nấu
Khói lam chiều vương trên tóc mẹ tôi
Mẹ tôi không về được nữa rồi
Còn lại khói hương buồn hiu hắt
Mẹ nằm sâu dưới ba thước đất
Mưa gió sụt sùi quặn thắt lòng tôi
Mẹ hãy về với chúng con mẹ ơi
Mẹ bán lá dong, mẹ đi chợ tết
Mẹ long đong mái chèo xuôi ngược
Mẹ thay cha cầm cuốc cầm cày
Mẹ dạy cho con cuộc sống làm người
Một gánh lo toan trên đôi vai gầy của mẹ
Mùa xuân này mẹ không về nữa
Mẹ vẫn còn trong suốt cả đời con.
Minh Lệ, đêm cuối năm Quý Tỵ
Hoàng Minh Đức
THƠ VỀ MẸ
Thuở cỏn con, con nằm bên mẹ
Đầu rúc vào lòng, con ấm lắm mẹ ơi
Con thương mẹ đêm ngày tần tảo
Thức đêm dài mẹ may áo cho con
Gió đồng nội trưa hè nắng nóng
Mẹ ngồi khom nhổ cỏ một mình
Mưa đêm lạnh mẹ ngồi lo lắng
Lo cho con yên giấc cơn đau
Con vui sướng khi được ôm lưng mẹ
Mỗi lần mẹ về với chị em con
Đem cho con muôn điều hạnh phúc
Mẹ vẫn luôn nghĩ về chúng con
Thuở thiếu thời con không nghe lời mẹ
Để mỗi lần mẹ đánh con đau
Tuổi nhỏ bồng bột chưa biết nghĩ
Giờ lớn khôn con cố học hành
Con sẽ bay cao bay xa mãi
Tìm đến ánh sáng của tương lai
Tìm ra người bạn con mong ước
Giữ mãi hình mẹ ở trong con
Đảm việc nhà lo toan việc nước
Xây gia đình giữ hạnh phúc cho con
Con muốn tìm, muốn gặp người bạn đó
Người bạn như mẹ, mẹ của con
Xa cha mẹ, chúng con lên thành phố
Nhớ tuổi thơ mẹ nhắc con học hành
Mẹ làm lụng chúng con mong giúp mẹ
Nhưng mẹ chỉ cười “học đi con”
Mẹ đã cho con nhiều hạnh phúc
Dạy cho chúng con biết điều hay
Mẹ cũng chăm con từng giấc ngủ
Mỗi lần con về bên mẹ, mẹ ơi!
Con muốn ở bên mẹ như thuở bé
Cảm nhận tình thương mẹ dành cho con
Thoải mái từng giờ trong hạnh phúc
Bên mẹ, gia đình, giấc ngủ ngon.
Hoàng Long 2000
(Rút trong trang Phật Giáo và www.thainguyen.edu.vn)
BÌNH YÊN
Mẹ là trăng sáng êm đềm
Mẹ là gió mát những đêm mùa hè
Mẹ là nâng giấc, chở che
Mẹ là bóng mát con về tựa nương.
Mẹ là sao sáng đêm trường
Con không lạc bước trên đường chông gai
Mẹ là những buổi sớm mai
Mặt Trời là Mẹ...rạng ngời yêu thương.
Mẹ là tần tảo gió sương
Mẹ là bến đợi cuối đường con đi
Bão giông cay đắng mọi bề
Ngả vào lòng Mẹ, con về Bình Yên!
Mẹ là gió mát những đêm mùa hè
Mẹ là nâng giấc, chở che
Mẹ là bóng mát con về tựa nương.
Mẹ là sao sáng đêm trường
Con không lạc bước trên đường chông gai
Mẹ là những buổi sớm mai
Mặt Trời là Mẹ...rạng ngời yêu thương.
Mẹ là tần tảo gió sương
Mẹ là bến đợi cuối đường con đi
Bão giông cay đắng mọi bề
Ngả vào lòng Mẹ, con về Bình Yên!
An(Rút trong trang Phật Giáo và www.thainguyen.edu.vn)
Bài viết: Bông hồng vàng ( tác giả: Nguyễn Đình Vinh )
Nguồn Zing Blog
Bài viết: Bông hồng vàng ( tác giả: Nguyễn Đình Vinh )
Nguồn Zing Blog
BÔNG HỒNG VÀNG
Vu Lan về con cài lên ngực
Bông hồng vàng báo hiếu mẹ cha
Tháng bảy mưa ngâu hay nước mắt nhạt nhoà
Của những đứa con nhớ về cha mẹ
Bông hồng vàng báo hiếu mẹ cha
Tháng bảy mưa ngâu hay nước mắt nhạt nhoà
Của những đứa con nhớ về cha mẹ
Một nén hương thơm nồng nàn lặng lẽ
Nỗi lòng con đau đáu những niềm thương
Dù bao năm dù có hoá vô thường
Công sinh dưỡng vẫn là công lớn nhất
Cả cuộc đời mẹ cha tất bật
Cho chúng con lẽ sống tình yêu
Đại dương bao la đâu đã là nhiều
Với chúng con cha mẹ là tất cả
Có đôi lúc
Mải mê quay với dòng đời ồn ã
Những đô hội thị thành
Những phương trời lạ
Chợt giật mình
Nỗi lòng con đau đáu những niềm thương
Dù bao năm dù có hoá vô thường
Công sinh dưỡng vẫn là công lớn nhất
Cả cuộc đời mẹ cha tất bật
Cho chúng con lẽ sống tình yêu
Đại dương bao la đâu đã là nhiều
Với chúng con cha mẹ là tất cả
Có đôi lúc
Mải mê quay với dòng đời ồn ã
Những đô hội thị thành
Những phương trời lạ
Chợt giật mình
Tỉnh giấc nhớ mẹ cha.
Nguyễn Đình Vinh
CON CÒ
I
Con còn bế trên tay
Con chưa biết con cò
Nhưng trong lời mẹ hát
Có cánh cò đang bay:
“Con cò bay la
Con cò bay lả
Con cò Cổng Phủ,
Con cò Đồng Đăng…”
Cò một mình, cò phải kiếm lấy ăn,
Con có mẹ, con chơi rồi lại ngủ.
“Con cò ăn đêm,
Con cò xa tổ,
Cò gặp cành mềm,
Cò sợ xáo măng…”
Ngủ yên! Ngủ yên! Cò ơi, chớ sợ!
Cành có mềm, mẹ đã sẵn tay nâng!
Trong lời ru của mẹ thấm hơi xuân,
Con chưa biết con cò, con vạc,
Con chưa biết những cành mềm mẹ hát,
Sữa mẹ nhiều, con ngủ chẳng phân vân.
II
Ngủ yên! Ngủ yên! Ngủ yên!
Cho cò trắng đến làm quen,
Cò đứng ở quanh nôi
Rồi cò vào trong tổ
Con ngủ yên thì cò cũng ngủ,
Cánh của cò, hai đứa đắp chung đôi.
Mai khôn lớn, con theo cò đi học,
Cánh trắng cò bay theo gót đôi chân.
Lớn lên, lớn lên, lớn lên…
Con làm gì?
Con làm thi sĩ!
Cánh cò trắng lại bay hoài không nghỉ
Trước hiên nhà
Và trong hơi mát câu văn…
III
Dù ở gần con,
Dù ở xa con,
Lên rừng xuống bể,
Cò sẽ tìm con,
Cò mãi yêu con.
Con dù lớn vẫn là con của mẹ,
Đi hết đời, lòng mẹ vẫn theo con.
À ơi!
Một con cò thôi,
Con cò mẹ hát
Cũng là cuộc đời
Vỗ cánh qua nôi.
Ngủ đi! Ngủ đi!
Cho cánh cò, cánh vạc,
Cho cả sắc trời
Đến hát
Quanh nôi.
Chế Lan Viên
Chế Lan Viên
TRÁI CAU VÀNG
Vườn xưa rụng trái cau hoa
Tuổi thơ ta nhặt mẹ ta têm trầu
Mẹ ta chân đất áo nâu
Miếng trầu cánh phượng là câu xa vời...
Gió Lào hất ngược nón cời
Nắng mưa một mảnh áo tơi phập phồng
Đồng xa, gánh nặng, lưng còng
Mẹ như một mảnh liềm cong cuối ngày
Ấm lòng một miếng trầu cay
Mượn vôi, mượn thuốc, mà say, mà nồng…
Chiều nay khói thẳng, hương cong
Trầu cau cúng mẹ, trên đồng sương sa
Cúi đầu trước những xưa xa
Lòng nghe rụng trái cau hoa năm nào…
Phạm Xuân Cần (Nghệ An)
Giải Nhất “Thơ hay về Mẹ” trong số 1.251 bài thơ của 564 tác giả
do Báo Vũng Tàu Chủ Nhật tổ chức từ 8-3 đến 20-10-2013
BẾP QUÊ
Mẹ ngồi nhóm bếp lá dừa
Khói lên mây trắng cho vừa hoàng hôn
Bếp quê nào có nghèo hơn
Chắt chiu mẹ giữ yêu thương từng ngày.
Nhọc nhằn hằn dấu tay chai
Mẹ qua trăm đắng nghìn cay cuộc đời
Cho môi con thắm nụ cười
Theo năm tháng lớn lên rồi… con xa!
Những chiều mây trắng bay qua
Còn mình mẹ với là đà khói lên
Con dần thưa nhớ rồi quên
Bát canh rau đắng hái bên hiên nhà
Bàn chân nương dấu phù hoa
Buồn vui theo nếp ngày qua bình thường
Chiều nay cúc dậy thơm hương
Sững lòng khuyết những yêu thương lâu rồi!
Xin về với mẹ ta thôi
Bếp quê khói vẫn lên trời mây bay
Mẹ già khóe mắt cay cay
Con xin cúi nhận lỗi này mẹ ơi!
Nguyễn Giang San (Đồng Tháp)
Giải Nhì “Thơ hay về Mẹ” trong số 1.251 bài thơ của 564 tác giả
do Báo Vũng Tàu Chủ Nhật tổ chức từ 8-3 đến 20-10-2013
Vườn xưa rụng trái cau hoa
Tuổi thơ ta nhặt mẹ ta têm trầu
Mẹ ta chân đất áo nâu
Miếng trầu cánh phượng là câu xa vời...
Gió Lào hất ngược nón cời
Nắng mưa một mảnh áo tơi phập phồng
Đồng xa, gánh nặng, lưng còng
Mẹ như một mảnh liềm cong cuối ngày
Ấm lòng một miếng trầu cay
Mượn vôi, mượn thuốc, mà say, mà nồng…
Chiều nay khói thẳng, hương cong
Trầu cau cúng mẹ, trên đồng sương sa
Cúi đầu trước những xưa xa
Lòng nghe rụng trái cau hoa năm nào…
Phạm Xuân Cần (Nghệ An)
Giải Nhất “Thơ hay về Mẹ” trong số 1.251 bài thơ của 564 tác giả
do Báo Vũng Tàu Chủ Nhật tổ chức từ 8-3 đến 20-10-2013
BẾP QUÊ
Mẹ ngồi nhóm bếp lá dừa
Khói lên mây trắng cho vừa hoàng hôn
Bếp quê nào có nghèo hơn
Chắt chiu mẹ giữ yêu thương từng ngày.
Nhọc nhằn hằn dấu tay chai
Mẹ qua trăm đắng nghìn cay cuộc đời
Cho môi con thắm nụ cười
Theo năm tháng lớn lên rồi… con xa!
Những chiều mây trắng bay qua
Còn mình mẹ với là đà khói lên
Con dần thưa nhớ rồi quên
Bát canh rau đắng hái bên hiên nhà
Bàn chân nương dấu phù hoa
Buồn vui theo nếp ngày qua bình thường
Chiều nay cúc dậy thơm hương
Sững lòng khuyết những yêu thương lâu rồi!
Xin về với mẹ ta thôi
Bếp quê khói vẫn lên trời mây bay
Mẹ già khóe mắt cay cay
Con xin cúi nhận lỗi này mẹ ơi!
Nguyễn Giang San (Đồng Tháp)
Giải Nhì “Thơ hay về Mẹ” trong số 1.251 bài thơ của 564 tác giả
do Báo Vũng Tàu Chủ Nhật tổ chức từ 8-3 đến 20-10-2013
về con cài lên ngực
Bông hồng vàng báo hiếu mẹ cha
Tháng bảy mưa ngâu hay nước mắt nhạt nhoà
Của những đứa con nhớ về cha mẹ
Một nén hương thơm nồng nàn lặng lẽ
Nỗi lòng con gửi gắm những niềm thương
Dù bao năm dù có hoá vô thường
Công sinh dưỡng vẫn là công lớn nhất
Cả cuộc đời mẹ cha tất bật
Cho chúng con lẽ sống tình yêu
Đại dương bao la đâu đã là nhiều
Với chúng con cha mẹ là tất cả
Có đôi lúc
Mải mê quay với dòng đời ồn ã
Những đô hội thị thành
Những phương trời lạ
Chợt giật mình tỉnh giấc nhớ mẹ cha.
Bài viết: Bông hồng vàng ( tác giả: Nguyễn Đình Vinh )
Nguồn Zing Blog
Vu lan về con cài lên ngực
Bông hồng vàng báo hiếu mẹ cha
Tháng bảy mưa ngâu hay nước mắt nhạt nhoà
Của những đứa con nhớ về cha mẹ
Một nén hương thơm nồng nàn lặng lẽ
Nỗi lòng con gửi gắm những niềm thương
Dù bao năm dù có hoá vô thường
Công sinh dưỡng vẫn là công lớn nhất
Cả cuộc đời mẹ cha tất bật
Cho chúng con lẽ sống tình yêu
Đại dương bao la đâu đã là nhiều
Với chúng con cha mẹ là tất cả
Có đôi lúc
Mải mê quay với dòng đời ồn ã
Những đô hội thị thành
Những phương trời lạ
Chợt giật mình tỉnh giấc nhớ mẹ cha.
Bài viết: Bông hồng vàng ( tác giả: Nguyễn Đình Vinh )
Nguồn Zing Blog