Nguyễn Thị Hồng Ngát
Biển mệt nhoài vì suốt ngày ầm ĩ
Nên đã nằm ngủ yên
Rặng phi lao gọi gió trăm miền
Giờ cũng mệt đứng im, thiu ngủ
Chỉ có cát còn thèm lời tình tự
Thèm sự vố về của sóng đến miên man...
Em cô đơn trước biển ngàn lần
Khi thiếu vắng anh của em ở cạnh
Và ánh trăng trên biển vàng sóng sánh
Muôn năm một mình thắp sáng một tình yêu
Ngực biển phập phồng trong đêm đằm sâu
Sức cường tráng hiện lên từng tầng nước
Em thèm có anh ở bên mà chẳng được
Nên cũng một mình đốt cháy trái tim em
Biển tuyệt vời lộng gió giữa trời đêm
Thuyền áp mái tựa đầu tin cậy ngủ
Thức cùng em có triệu vì tinh tú
Và mênh mông biển rộng đến khôn cùng
Nơi xa vời anh có biết không
Em gọi tên anh thì thầm cùng tiếng sóng
Nếu nơi ấy thấy lòng mình xao động
Là tình em vang vọng ngóng anh về...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét