Trần Thị Hậu
Thế mà em đi
Cô bé ơi lẽ nào em đi thật?
Làn tóc em bay khoảng trời còn _ mất
Anh ngụp hoài trong nỗi nhớ thương em
Biển buốt giá vào đêm
Từng con sóng xô miền đen vĩnh cửu
Lấp lóa khơi xa những điều thừa thiếu
Anh có thừa một nỗi thiếu em
Sâu thẳm biển đời sóng cứ dội ào lên
Anh viết vội tên em vào đêm cát
Biển thì mặn mà đời anh thì chát
Bàn tay nào mang hơi ấm xa kia?
Em đi!
Mang cả mùa thu vào viễn xứ
Anh sững lại nơi em dừng nhịp thở
Để bao lần buốt giá biển đêm
Biển vẫn thừa anh một nỗi thiếu em.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét