Lâm Thị Mỹ Dạ
Ta một mình chạm ly với biển
Biển cười vang
Sao người quá ngông cuồng
Thôi cần chi, ta ném vào đáy thẳm
Chén đời ta
Xoay lòng biển một vết thương!
Nếu biển đau, mong chi người chia sẻ
Vết thương kia trả lại ta nào
Sóng trắng xóa vỗ vào bờ nhè nhẹ:
- Ta mặn lắm rồi người không hiểu ta sao?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét