Phan Thị Thanh Nhàn
Em ra biển tìm quên
Chẳng may trời mưa suốt
Sóng không người tắm mát
Cát không người dạo chơi
Gió lạnh đến tê người
Sóng như là chạy trốn
Biển mịt mù vắng tanh
Không cánh buồm không bến
Em chìa tay hứng mưa
Nghe lòng mình mặn chát
Biết nhớ ai bây giờ ?
Anh đã cùng người khác !
Muốn quên mà không được
Mưa khóc hoài tên anh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét